Cố Đình Hoài không nhận, nhìn Yến Thiếu Ngu đi ra, chần chờ nói: “Tự em đi đi.”
Hoàn cảnh trong nhà không tốt, hiện tại tất cả sinh hoạt đều nhờ vào bé, không biết Thiếu Ngu có ý kiến gì với chuyện này hay không.
Cố Tiểu Tây nhét tiền vào trong tay Cố Đình Hoài, lắc đầu nói: “Anh cả, để Thiếu Ngu đi cùng anh đi, em còn phải ở nhà thu dọn đồ đạc, không rảnh đi loanh quanh. Các anh đi sớm về sớm, hôm nay Thiếu Ngu phải nghỉ ngơi sớm chút.”
Cố Đình Hoài vẫn do dự, muốn Cố Tiểu Tây tự cầm tiền đi mua heo con.
Yến Thiếu Ngu ngước mắt nhìn anh ấy, dường như nhìn sự lúng túng của Cố Đình Hoài, bèn tiến lên kéo cánh tay anh ấy đi ra cửa.
Bọn họ ra cửa, Cố Chí Phượng và Cố Tích Hoài đi Đại Tập, Thiếu Ương ở trong phòng đọc sách, Yến Thiếu Ly cũng cùng Yến Thiếu Đường đi ngủ trưa, trong nhà bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Cố Tiểu Tây thở ra một hơi, tiếp tục thu dọn đồ đạc nhưng cô chưa thu dọn được bao lâu, chợt nghe được bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, cùng với giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ: “Xin hỏi, đồng chí Cố Tiểu Tây có nhà không?”
Cố Tiểu Tây nghe được giọng nói quen thuộc này, đuôi mắt khẽ nhướng lên: “Vào đi, cửa không khóa.”
Bạch Mân cẩn thận chạm vào ngưỡng cửa rồi đi vào, lúc Cố Tiểu Tây đi ra thì thấy cô ấy đứng nghiêm túc ở cửa, hai tay đan xen đặt ở bụng, trong tay còn xách theo một túi bánh bông lan thơm nồng.
Vừa nhìn thấy cô ấy, trên mặt Bạch Mân đã lộ ra nụ cười: “Tiểu Tây!”
Cố Tiểu Tây cười khẽ, gọi cô ấy đi vào: “Bạch Mân, hôm nay sao chị rảnh rỗi đến đây thế?”
Khóe môi Bạch Mân nhếch lên, vén mái tóc rơi lả tả bên tai ra sau tai, có lẽ là bởi vì vẻ ngoài thanh đạm lịch sự tao nhã, nên mọi cử động đều khiến người ta thoải mái. Trên mặt cô ấy mang theo vẻ thân thuộc vừa vặn, chớp mắt nói: “Không phải đại đội có Đại Thị đó sao? Hôm nay chị cố ý xin nghỉ nửa ngày, muốn cùng em đi dạo, không quấy rầy em chứ?”
Cố Tiểu Tây rót ly nước nóng, đưa ly trà tráng men cho cô ấy: “Không có, đây, chị uống nước đi.”
Bạch Mân cũng không khách sáo với cô, ngồi xuống đầu giường đặt gần lò sưởi, miệng nhỏ nhấp ngụm nước nóng, xua tan một chút cảm giác lạnh lẽo.
Hôm nay cô ấy không mặc đồ y tá, chỉ mặc một chiếc áo khoác xám xịt còn có mảnh vá, tóc xõa ngang vai được buộc thành hai b.í.m tóc đuôi sam dài, dáng vẻ sạch sẽ rất khác với các cô gái ở nông thôn bị phơi nắng làm cho đỏ bừng.
Giống như phát hiện Cố Tiểu Tây đang đánh giá cô ấy, Bạch Mân cười cười, đưa túi giấy trong tay cho Cố Tiểu Tây: “Cho em, lần trước em không ăn bánh nướng chảo, lần này chị mua bánh bông lan, em không thể từ chối nữa đâu.”
Cố Tiểu Tây gật đầu, nhận lấy bánh bông lan đặt sang một bên.
Hai người nói chuyện phiếm một lúc lâu, Cố Tiểu Tây phát hiện Bạch Mân cứ muốn nói rồi lại thôi, nhưng cô cũng không phải người xen vào việc của người khác, cũng không hỏi nhiều, nếu cô ấy muốn nói thì tự khắc sẽ nói thôi. . Ngôn Tình Hài
Hiển nhiên Bạch Mân không phải là người có thể kìm nén được lời muốn nói, do dự một hồi lâu, cô ấy mới có chút khó xử nói: “Tiểu Tây, em có thể nói cho chị biết, người tên Hoàng Thịnh ở bệnh viện lần trước, rốt cuộc là ai không?”
Nghe vậy, Cố Tiểu Tây hơi khựng lại, ánh mắt mờ mịt nhìn Bạch Mân: “Chị hỏi cái này làm gì?”
Bạch Mân cười khổ một tiếng, có chút khó xử nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nay Hoàng Thịnh luôn quấn lấy chị, còn theo chị về nhà một chuyến. Chị biết anh ta không phải người tốt, nhưng cha mẹ chị không có biết.”
Nói tới đây, sắc mặt Bạch Mân có chút khó xử, giọng điệu cũng càng thêm sa sút.
Cô ấy mím môi, tiếp tục nói: “Bọn họ cố ý để chị nói chuyện với Hoàng Thịnh, chị không muốn, nhưng chị ở nhà vốn không có tiếng nói. Chị thấy hình như em quen anh ta, hôm nay tìm thời gian rảnh, cất công đến đây để hỏi em thử.”