Cố Tiểu Tây

Chương 595:




Cố Tiểu Tây chăm chú nhìn Bạch Mân, cũng không nói gì, chỉ nói: “Đi thôi, vào nhà ăn cơm.”
Mấy người họ đều đi vào nhà, tuy lúc trước nghĩ đến việc người trong nhà nhiều, nên xây nhà ở không tính là nhỏ, nhưng người ngày càng nhiều, vẫn có chút chật hẹp. Điều này cũng càng tăm thêm ý định muốn xây thêm một căn nhà của Cố Tiểu Tây.
Mặc dù không phải vì nhóm người Yến Thiếu Ương thì sau này anh cả kết hôn, cũng không tiện tiếp tục ở cùng bọn họ nữa?
Cố Tiểu Tây suy tư, múc nôi bún thịt hầm vào trong chậu tráng men, lại đặt bánh bao nóng hổi vào trong đĩa rồi bưng lên bàn. Bánh bao trắng như tuyết xốp, tỏa ra mùi thơm phức, khiến người ta phải ứa nước miếng.
Cố Chí Phượng ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, nhìn bún thịt hầm đầy ắp, cổ họng lẫn mắt đều lồi ra: “Thơm quá.”
Nói xong, ông ấy lại nhìn về phía Bạch Mân, cười ha hả nói: “Tiểu Bạch à, lần đầu đến đây phải không? Nếm thử tay nghề của bé nhà chú đi, đảm bảo cháu nếm thử một lần là lần sau lại muốn đến nữa, tuyệt đối đừng khách sáo nhé.”
Ngược lại ông ấy thấy rất vui khi con gái nhà mình quen được nhiều bạn, từ khi cô gầy đi, con người cũng trở nên cởi mở hơn.
Bạch Mân mím môi, mỉm cười lộ ra má lúm đồng tiền trông vô cùng bắt mắt: “Cảm ơn chú ạ.”
Cố Đình Hoài ngẩn ngơ nhìn Bạch Mân, mặt lại đỏ lên.
Anh ấy có chút bối rối thu hồi tầm mắt, nhịp tim đập như trống làm cho anh ấy không biết phải làm sao. Lần đầu tiên trong đời có cảm giác hô hấp dồn dập giống như bị bệnh, Bạch Mân... Bạch Mân...
Cả đêm, Cố Đình Hoài không nói một lời, so với con người trước đây cứ như hai người khác nhau, yên lặng làm cho những người khác đều phát hiện ra một chút khác thường.
Cố Tích Hoài cắn một miếng bánh bao không nhân, vị ngọt ngào tràn ra trong miệng, ngay cả tâm trạng cũng vui sướng hơn rất nhiều.
Nhà bọn họ từng hay ăn bánh bao không nhân, vừa cứng vừa khô, có đôi khi cố nuốt còn bị nghẹn cổ họng. Trước đây anh ấy có nghĩ cũng không dám nghĩ đến ngày tháng tốt đẹp như hiện giờ, bỗng chốc lại có tâm trạng để trêu chọc Cố Đình Hoài. “Anh cả, hôm nay sao anh giống như người câm thế? Là do nhìn thấy nhà chúng ta có thêm một đồng chí nữ xinh đẹp, nên căng thẳng sao?”
Cố Tích Hoài lại cắn một miếng bánh bao, gắp một đũa bún thịt heo, vừa ăn vừa nhìn về phía Cố Đình Hoài.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều như có như không nhìn về phía Cố Đình Hoài và Bạch Mân.
Yến Thiếu Ly không biết cách dè dặt, miệng nhét đầy ắp, chớp chớp mắt, hăng hái ngẩng cao nhìn hai người.
Anh cả Cố và chị Bạch Mân? Đây là ý gì? Cô ấy đã bỏ lỡ điều gì thú vị?
Da mặt Cố Đình Hoài thoáng chốc đã đỏ bừng, giống như nhuộm máu. Anh ấy hung hăng trừng Cố Tích Hoài một cái, lại làm bộ làm tịch rồi dè dặt nhìn sang Bạch Mân, chợt nhét bánh bao trong tay vào trong miệng Cố Tích Hoài: “Em, em đừng đừng có nói bậy bạ!”
Cố Tích Hoài thuận thế cắn một miếng thật to, giả vờ cười nói: “Em nói bừa sao?”
Cố Chí Phượng có chút ngạc nhiên nhìn Cố Đình Hoài một cái, đối với đứa con cả mãi không thông suốt này của nhà mình, ông ấy thật sự có chút đau đầu. Còn tưởng rằng anh ấy sẽ độc thân cả đời chứ, không ngờ hôm nay lại nở hoa rồi?
Người làm cha như ông ấy cũng chưa là được gì cho mấy người con trai, nếu anh ấy đã có ý thì dù sao ông ấy cũng phải giúp đỡ một phen.
Mặc dù trong lòng ông ấy thấy cũng không mấy khả quan, dù sao con gái người ta xinh đẹp như vậy, lại làm y tá ở bệnh viện huyện, làm sao có thể vừa ý thằng cả đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, mà vẻ ngoài còn không đẹp mắt thằng ba?
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Cố Chí Phượng vẫn ho nhẹ một tiếng, dịu dàng nói: “Tiểu Bạch à, cháu là người ở đâu thế?”
Nghe vậy, Bạch Mân vội vàng buông đũa trong tay xuống, giống như học sinh tiểu học trả lời giáo viên, sống lưng thẳng thắp: “Thưa chú, cháu là người ở đại đội Phàn căn, là hàng xóm của đại đội sản xuất Đại Lao Tử.”
Cố Chí Phượng vội xua tay nói: “Không có gì, không có gì, cháu cứ ăn đi, chủ chỉ hỏi mấy câu thôi. Không sao hết, đừng căng thẳng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.