Cố Tiểu Tây

Chương 596:




Bạch Mân cắn cắn môi, âm thầm cười khổ một tiếng, giữ vững tinh thần để chuẩn bị trả lời.
Cố Tiểu Tây cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nghe giọng nói đã biết được tính cách tự ti. Người có tính cách cả nể như Bạch Mân sẽ ăn bữa cơm này không vô, nên cô bèn nói: “Cha à, ăn cơm đi, có chuyện gì lát nữa rồi hẵng nói.”
Cố Chí Phượng nhận được tín hiệu của Cố Tiểu Tây, ngượng ngùng cười, nói: “Bé nói đúng, cháu ăn đi. Tiểu Bạch ăn nhiều vào, không sao cả, chú chỉ tùy tiện hỏi một chút, không có ý gì khác, đừng để bụng nhé.”
Bạch Mân xua tay, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu chú.”
Bầu không khí sau đó cũng thoải mái hơn rất nhiều, Cố Chí Phượng hỏi Yến Thiếu Ngu vài câu về chuyện ngày mai phải đi, ăn no thì xuống giường nhìn heo con. Đây chính là nguồn thu nhập lớn vào năm sau của nhà ông ấy, đương nhiên không thể đối đãi qua loa.
Ăn cơm xong, trời cũng tối dần.
Bạch Mân vốn định giúp Cố Tiểu Tây thu dọn bát đũa, lại bị Yến Thiếu Ly xung phong giành việc. Mà ngồi không cũng thấy ngại, nên đứng dậy nói: “Tiểu Tây, chị về trước đây, ngày mai chị lại đến đưa sách cho em.”
Cố Tiểu Tây gật đầu: “Được, chị mau về đi.”
Bạch Mân đi ra cửa, Cố Tiểu Tây lại nghĩ tới hai cái đồ hộp mà cô đã chuẩn bị cho cô ấy. Suy nghĩ một hồi, nhìn về phía Cố Đình Hoài đang lộ vẻ mặt mất mác, than thở một tiếng: “Anh cả, em quên đưa đồ hộp cho Bạch Mân rồi, hay anh đưa cho cô ấy đi?”
Cố Đình Hoài đột nhiên ngẩng đầu, còn chưa nói chuyện, Cố Tích Hoài lại lười biếng giúp đỡ một câu: “Trời đã tối, anh cả thuận tiện đưa người ta về luôn. Tuy không có xa, nhưng trời tối đường trơn, nếu xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Được, anh đi ngay đây!” Cố Đình Hoài cũng không từ chối, nhận lấy đồ hộp trong tay Cố Tiểu Tây rồi ra cửa.
Cố Tiểu Tây nhíu mày, nhìn cánh cửa lắc lư, không biết đang suy nghĩ cái gì. Cố Tích Hoài lắc đầu, tặc lưỡi nói: “Giúp anh cả một phen mà khiến em khó xử như vậy à? Anh nói này, tuy rằng vẻ ngoài của anh cả chúng ta không tính là đẹp, nhưng cũng không xấu mà? Con người lại thành thật đáng tin cậy, về sau chắc chắn sẽ thương vợ, có gì không tốt đâu?”
Cố Tiểu Tây liếc anh ấy một cái, không lên tiếng, mà nói với Yến Thiếu Ngu: “Thiếu Ngu, anh đi ngủ sớm đi.”
Yến Thiếu Ngu nhìn hai anh em, khẽ ừ một tiếng, đưa tay xoa xoa đầu Cố Tiểu Tây rồi vào trong phòng.
Cố Tiểu Tây lại đứng dậy xem lại hành lý đã chuẩn bị cho Yến Thiếu Ngu, phòng ngừa có bỏ sót thứ gì.
Cố Tích Hoài có chút bất mãn: “Cố Tiểu Tây, anh đang nói chuyện với em đấy!”
“Ồ.” Cố Tiểu Tây nhàn rỗi trả lời một câu, tính toán buổi tối dành ít thời gian để vào không gian Tu Di một chuyến, xem có thứ gì khác có thể mang theo cho anh hay không. Ví dụ như nhân sâm, cũng có thể mang cho anh một chút cà chua, trên đường có thể làm hoa quả để ăn.
Cố Tích Hoài bối rối trước thái độ của cô, nhíu mày nói: “Này, em thật sự không coi trọng anh trai chúng ta sao?”
Cố Tiểu Tây dừng lại, quay đầu lại nhìn anh ấy một cái: “Chúng ta bớt can thiệp vào chuyện tình cảm lại, có duyên thì tự khắc sẽ ở bên nhau. Không có duyên thì chúng ta giúp đỡ cũng vô ích. Về sau nếu kết hôn mà thành cặp đôi không hạnh phúc thì trách anh hay trách em đây?”
Kiếp trước cô đã trải qua quá nhiều, cũng nhìn thấu quá nhiều điều.
Điều phức tạp nhất trên thế gian này chính là tình cảm vợ chồng, ở kiếp trước Cố Đình Hoài và Bạch Mân đều là người đoản mệnh, có vận mệnh không tốt. Ai cũng không biết vận mệnh sau này của bọn họ sẽ đi về đâu, huống chi bên trong còn có thêm một Hoàng Thịnh nữa.
Nói thật, cô cũng không thấy mối tình này khả quan, trong lòng cô hy vọng cuộc sống của anh trai có thể đơn giản hạnh phúc, không cần thiết phải cuốn vào trong ân oán hận thù phức tạp. Cô rất sợ, sợ Bạch Mân không thể thoát khỏi thủ đoạn thâm độc của Hoàng Thịnh.
Với tính cách của Cố Đình Hoài, nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, khó đảm bảo là đầu óc sẽ không nóng lên mà ra tay với Hoàng Thịnh.
Giống như kiếp trước, anh vì cô mà g.i.ế.c Nhậm Thiên Tường, cuối cùng tuổi còn trẻ đã bị b.ắ.n chết, c.h.ế.t thảm ở đầu đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.