Trong lòng vô cùng từng giận mà không có chỗ trút ra, một lúc lâu, bà ta cắn răng hất tay Lý Hiểu Hoa ra.
“Kéo cái gì mà kéo? Đồ nhát gan! Không thấy vợ của ông bị người ta mắng à? Bùn nhão không dính nổi lên tường, còn con nữa đấy! Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, sớm biết con vô dụng như vậy, lúc sinh ra nên dìm c.h.ế.t ở trong chậu nước tiểu!”
Miệng bà ta nói tứ lung tung, b.ắ.n phá như s.ú.n.g máy, mà người trúng đạn lại thành Lý Hiểu Hoa và Lý Tinh Tinh.
Sắc mặt Lý Hiểu Hoa đỏ bừng, lại không nói được lời phản bác gì. Ngày thường địa vị của ông ta ở nhà đã thấp, mặc dù bà ta không nể mặt ông ta ở trước nhiều người như vậy, ông ta cũng không dám nói gì, chỉ có thể uất ức cứng đờ tại chỗ.
Lý Tinh Tinh thì ngược lại, không biết có phải thường xuyên trải qua chuyện này hay không, cô ta hết sức bình tĩnh ăn xong cái sủi cảo cuối cùng trong bát, rồi quay đầu nhìn về phía Cố Ngân Phượng: “Bây giờ nói những thứ này cũng đã muộn, chỉ dựa vào một cái chậu nước tiểu thì không thể dìm c.h.ế.t được con, hay là để con nhảy sông?”
Giọng điệu của cô ta rất bình tĩnh, không giống như lời hờn dỗi vì muốn phản bác lại Cố Ngân Phượng, mà ngược lại giống như lời thật lòng hơn.
Cố Tiểu Tây ngạc nhiên nhìn cô ta, người chị họ này lại rất thú vị, có sự thông suốt khác biệt với tất cả mọi người.
Cố Ngân Phượng tức đến ngã ngửa, suýt nữa ngã ngồi dưới đất, vẫn là Cố Chí Phượng đỡ lấy bà ta. Nghĩ hôm nay là giao thừa, không muốn ồn ào quá khó coi, vẻ mặt dịu lại nói: “Lớn tuổi rồi mà vẫn hấp tấp như trước đây.”
Cố Ngân Phượng quay đầu sang bên cạnh, thở hổn hển, vẫn tức giận không muốn nói chuyện.
Cố Chí Phượng thở dài, cũng biết còn để mấy người Cố Ngân Phượng tiếp tục ở chỗ này chỉ ảnh hưởng đến chuyện ăn uống của nhóm Cố Tiểu Tây, bèn nói: “Đi, chúng ta ra ngoài hít thở không khí. Lão Lý, anh đỡ chị hai đi.”
Lý Hiểu Hoa vừa nghe, đáy mắt đã sáng lên, vội vàng gật đầu không ngừng nói: “Được, đi ra ngoài hóng gió thôi. Tinh Tinh, con ở lại nói chuyện với bé và mọi người đi, lát nữa cha mẹ sẽ trở lại, biết không?”
Nghe ông ta nhắc nhở, Lý Tinh Tinh yên lặng gật đầu.
Ba người lớn vừa rời đi, nhóm Vạn Thanh Lam đã lập tức thấy nhẹ nhõm.
“Tiểu Tây, nhà cô còn có loại họ hàng xui xẻo thế này sao?” Cô ấy là người không kìm chế được nhất, vừa thấy người rồi đi, đã tiến đến thì thầm vào lỗ tai của Cố Tiểu Tây. Giọng nói không lớn không nhỏ, người trên bàn đều có thể nghe được.
Khóe miệng của Diêu Mỹ Lệ co rút, không khỏi đẩy đẩy Vạn Thanh Lam, để cô ấy chú ý cách dùng từ một chút, còn dùng ánh mắt để ra hiệu với cô ấy, trên bàn không chỉ có mấy người bọn họ, còn có con gái người ta ngồi ở đây.
Vạn Thanh Lam trợn mắt, tặc lưỡi nói: “Làm gì đấy, tôi đâu có nói sai. Gặp phải họ hàng như vậy đúng là xui xẻo lớn. Còn chị gái kia, không bị hiếu đạo trói buộc, nói toàn những lời tôi thích nghe!”
Nói xong, Vạn Thanh Lam đã ném cho Lý Tinh Tinh một ánh mắt tán thưởng.
Lý Tinh Tinh nhìn cô ấy một cái, không nói gì.
Vạn Thanh Lam cũng không thèm để ý, nhỏ giọng nói: “Tiểu Tây, cậu nói xem bọn họ ra ngoài làm gì vậy? Đừng nói là chuẩn bị thuyết phục cha cậu, để cậu làm nhân bánh cho họ mang đi nhé?”
Nói đến phần sau, âm lượng của cô ấy lại tăng lên một chút, xen lẫn tức giận.
Cố Tiểu Tây mỉm cười, lắc đầu nói: “Có lẽ là vậy.”
Cô vừa mới cẩn thận suy nghĩ lại, bình thường Cố Ngân Phượng cũng không thường qua lại với nhà bọn họ, đột nhiên mang theo người nhà tới đây. Thứ nhất có thể chỉ vì ăn chực một bữa cơm. Còn thứ hai có lẽ là vì vay tiền, hoặc là mượn lương thực.
Lần trước bọn họ chi một khoảng tiền lớn để trả nợ, cũng xem như đã thành khoe của, bị nhớ thương cũng là chuyện rất bình thường.
Nếu là trước đây, có lẽ Cố Ngân Phượng sẽ bởi vì sĩ diện mà không đến, nhưng hiện giờ các nơi đều thiếu lương thực, mỗi ngày xã cung ứng và trạm lương thực đều phải xếp hàng dài để mua lương thực, đã đến mức cung không đủ cầu, đương nhiên bà ta cũng muốn tìm lối thoát khác.
Có lẽ từ lúc Cố Gia kết hôn thì bà ta đã hạ quyết tâm đến nhà cô hút máu, dù sao tiền sính lễ để Cố Gia kết hôn cũng do bác cả Cố Thiên Phượng tới mượn, chuyện này có lẽ hai anh em họ đều đã trao đổi.
Ở trong mắt Cố Ngân Phượng, nhà cô có tiền, chỉ dựa vào điểm này cũng đủ để bà ta “Hạ mình”.