Cố Ngân Phượng thay đổi sắc mặt, nghĩ đến mấy thanh niên trẻ tuổi trong nhà, khóe miệng giật giật.
Bà ta mỉm cười ngượng ngùng, cố nặn ra nụ cười để níu kéo mọi chuyện. Ai ngờ, bà ta còn chưa mở miệng, Lý Tinh Tinh đã từ trong nhà đi ra. Cô ta lau miệng, gật đầu với Cố Tiểu Tây và Cố Chí Phượng: “Cơm ăn rất ngon.”
Nói xong, cô ta quay đầu nhìn về phía Cố Ngân Phượng có vẻ chật vật, cùng với Lý Hiểu Hoa núp sau lưng bà ta im lặng không lên tiếng, bỗng thở dài giống như đã sớm biết kết quả, nói: “Được rồi, trở về thôi.”
Những lời Cố Ngân Phượng vốn dĩ muốn khóc lóc kể lể bỗng nghẹn ở trong cổ họng, thật sự muốn xông lên đánh thật mạnh vào trán của Lý Tinh Tinh, nhưng nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của con gái, bỗng chốc không có dám tiến lên.
Cô con gái này của bà ta, từ nhỏ đã không thân thiết với bà ta, dường như cách nói chuyện và làm việc đều có quy tắc của riêng mình. Cho nên mặc dù là do bà ta tự tay nuôi lớn, nhưng tính cách lại khác nhau hoàn toàn.
Lý Tinh Tinh cũng không để ý tới bà ta, lại gật gật đầu với Cố Chí Phượng và Cố Tiểu Tây, lúc này mới xoay người rời đi.
Lý Hiểu Hoa cũng cảm thấy mặt có hơi nóng, kéo Cố Ngân Phượng một cái nhưng thấy kéo không nổi, bèn tăng tốc để đuổi theo con gái.
“Thứ c.h.ế.t tiệt!” Cố Ngân Phượng nhận ra Cố Chí Phượng đang nhìn chằm chằm mình, thầm mắng một tiếng, rồi lắc eo đuổi theo, khí thế ngông cuồng vừa rồi đều đã vụt tắt, trong nháy mắt cũng không có làm loạn kêu gào ở cửa nhà họ Cố.
Một nhà ba người rất nhanh đã biến mất ở trong đường mòn tối đen.
Cố Chí Phượng thở phào nhẹ nhõm, bỗng ông ấy giống như xì hết hơi, ngã ngồi ghế, đưa tay ôm lấy đầu mình, dáng vẻ trầm lặng mà đau thương, dù sao lời nói của Cố Ngân Phượng cũng gây ảnh hưởng rất lớn đối với ông ấy.
Cố Tiểu Tây nhìn Cố Chí Phượng, nhẹ nhàng thở dài, rồi ngồi xuống bên cạnh ông ấy.
“Cha, vừa rồi lời con nói cũng không phải nói cho qua loa lấy lệ với Cố Ngân Phượng đâu. Con thật cảm thấy cha không cần phải áy náy như vậy, những năm qua cha cũng chịu khổ không ít, xem như đã trả giá cho chuyện mình từng làm rồi.”
“Vả lại, lúc trước nếu không phải cha làm mất sạch gia sản, hiện tại nhà họ Cố cũng sẽ không được tự do như vậy.”
“Ít nhất trên danh nghĩa chúng ta không phải là địa chủ. Trong phúc có họa, trong họa có phúc, đúng như đạo lý này.”
“Đương nhiên, cái c.h.ế.t của ông cố không thể tránh khỏi việc có liên quan đến cha, cái này con không an ủi cha, về sau nếu cha có đi xuống dưới thì phải thành tâm nhận lỗi với ông ấy. Cả đời này ông ấy chỉ có một đứa con trai là cha, có lẽ sẽ tha thứ cho cha thôi.”
Cố Tiểu Tây bình tĩnh nói, lời nói ra lại làm khóe miệng của Cố Chí Phượng co quắp không ngừng.
Ông ấy ngẩng đầu lên, nhìn con gái nhà mình với ánh mắt phức tạp, cảm thấy cảm xúc trong lòng vô cùng kỳ diệu, bỗng chốc đã quên hết mọi bi thương do vừa rồi Cố Ngân Phượng nhắc đến chuyện xưa.
Bỏ đi bỏ đi, người chỉ có một lần chết, người sống mới có hi vọng.
Cố Tiểu Tây lại chuyển đề tài, nói: “Cha, năm sau công xã mở lớp học buổi tối, con đã đăng ký với đơn vị, nên buổi tối sẽ về muộn một chút. Sau này cơm tối do mọi người tự giải quyết nhé.”
Cố Chí Phượng nhướng mày: “Lớp học ban đêm? Con học lớp học ban đêm làm gì? Buổi tối trở về cũng không an toàn.”
Cố Tiểu Tây chớp chớp mắt: “Dù sao cũng phải làm chút chuyện, nếu không Thiếu Ngu đi rồi, mỗi ngày con đều nhớ anh ấy đến mức ăn cũng không ngon.”
Nghe vậy, Cố Chí Phượng nhíu mày thành hình chữ Xuyên, tức giận trừng cô một cái.
Cố Tiểu Tây cười ha ha, cô cũng không thể nói mấy năm nữa sẽ bắt đầu mở lại kỳ thi đại học được?