Cố Tiểu Tây trở về nhà, cô ngay lập tức bắt tay vào nấu xương sườn và trái cây đóng hộp.
Cả một buổi chiều, nhà họ Cố đều ngập xong mùi khói và mùi thơm.
Đến chập tối, trời tối sầm, Cố Chí Phượng, Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài đều mệt mỏi về nhà.
Cố Tiểu Tây nhìn mấy người họ mím môi nói: “Có đói không? Rửa tay rồi vào ăn cơm.”
Công việc ở đập nước đều rất mệt mỏi, thật ra trước đây Cố Đình Hoài đã quen rồi, nhưng mà Cố Chí Phượng lớn tuổi, Cố Tích Hoài lại chưa bao giờ làm việc nặng nhọc, hai người họ đến cuối ngày đều mệt đến mức không thể duỗi thẳng lưng.
Cố Chí Phượng ngồi trên đầu giường gần lò sưởi, suy nghĩ một lúc, ông ấy nói với giọng nói nặng nề: “Ngày mai bé sẽ đi sao? Đi đâu vậy? Đến Chu Lan Thị sao? Để anh ba của con đi theo, một mình con đi cha rất lo lắng.”
Cố Tiểu Tây lắc đầu, không giấu diễm nói: “Con định đi một chuyến đến tỉnh H.”
“Tỉnh H sao?” Gương mặt của Cố Chí Phượng cau có, ông ấy nhìn Cố Tiểu Tây bằng ánh mắt không đồng ý.
Cố Đình Hoài cũng cau mày nói: “Bé ơi, tỉnh H quá xa, một cô gái như em đến đó làm gì? Không được.”
Cố Tích Hoài mặc dù không nói gì nhưng nhìn dáng vẻ im lặng cũng biết anh ấy không đồng ý.
Tỉnh H cách rất xa đại đội sản xuất Đại Lao Tử, dọc đường còn phải chuyển vài chuyến xe lửa, ô tô, phải mất vài ngày mới có thể đến được, hiện tại không yên bình, ai biết trên đường có xảy ra chuyện gì không? Nhất là Cố Tiểu Tây còn là một cô gái xinh đẹp.
Khi nghe Cố Tiểu Tây muốn đi tìm Yến Thiếu Ngu, Yến Thiếu Ly rất cảm động nhưng cô ấy cũng biết đoạn đường này rất gian nan, trên đường đi toàn gặp phải những người xa lạ, một cô gái nhỏ mười tám tuổi có thể tự đi sao?
Nghĩ như vậy, Yến Thiếu Ly nhỏ giọng nói: “Nguyện Hoài, quá xa! Chị thật sự không thể đi đến đó một mình được.”
Bạch Mân không biết phải nói gì, dù sao cô ấy và Yến Thiếu Ngu cũng không quen biết nhiều, cũng không biết nhiều đối với tình cảm của hai người họ.
Cố Tiểu Tây đã đoán được bọn họ sẽ không đồng ý nhưng mà không sao.
“Cha ơi, con đã lớn rồi không phải là trẻ con, cha yên tâm đi, con sẽ chú ý an toàn, con đã đến Chu Lan thị một lần rồi, không thể khơi dậy được sự nghi ngờ, tốt nhất là nên đi xa một chút, đêm giao thừa con cũng muốn gặp Thiếu Ngu.”
“Cha không tin con sao? Con không phải Cố Tiểu Tây trước kia, con có thể tự bảo vệ mình.”
“Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, mọi người không cần khuyên con nữa, ngủ sớm dậy sớm, ngày mai con còn phải lên đường.”
Cố Tiểu Tây nói xong thì đứng dậy đi múc nước rửa mặt.
Nhưng mà cô vừa mới ra sân, thì thấy một nhóm người ồn ào đi đến, vây quanh bên ngoài sân nhà họ Cố.
Cố Tiểu Tây hơi nhướng mày nhìn Bạch Sơn và Từ Đông Mai dẫn đầu, cô thở dài một hơi, vốn dĩ tối nay cô muốn đi ngủ sớm một chút để ngày mai lên đường, thế này cũng tốt, chuyện gì nên đến cũng phải đến, cũng may cô ở nhà nên mọi việc có thể đơn giản hơn.
Cô đã sớm biết khi chứng minh về việc cắt đứt quan hệ được đang lên báo, Bạch Sơn và Từ Đông Mai sớm muộn gì cũng sẽ đến để gây rắc rối.
Bọn họ có hai mục đích, thứ nhất là đòi nhà họ Cố một món sính lẽ thật cao dùng để bù đắp tổn thất cho gia đình mình, thứ hai là đưa Bạch Mân về bán với giá cao, người mua có thể là hoàng thịnh, cũng có thể là một người giàu có nào đó. . Bạ𝔫 đa𝔫g đọc tr𝙪𝙮ệ𝔫 tại ~ tr ù𝗺tr𝙪𝙮ệ𝔫.v𝔫 ~
“Con khốn! Bảo Bạch Mân lăn ra đây cho bà! Nuôi nó nhiều năm như vậy, nó nói cắt đứt quan hệ là cắt đứt quan hệ sao? Nó nghĩ nó là ai? Chẳng qua là một con ăn xin bị vứt vỏ, nhà họ Bạch bọn tao nuôi nó nhiều năm như vậy chẳng lẽ cứ cắt đứt quan hệ một cách không rõ ràng như vậy sao? Đồ ăn mấy năm qua nhà chúng tao cho nó ăn còn không bằng cho chó ăn sao?”
“Bạch Mân! Mày lăn ra đây cho bà! Hôm nay nếu không đánh gãy chân mày thì uổng công tao nuôi mày mấy năm nay! Con sói mắt trắng ngu dốt, chỉ cần tao không đồng ý, mày vĩnh viễn là con gái nhà họ Bạch chúng tao!”