Cố Tiểu Tây thản nhiên nhìn gã ta một cái, nói: "Nếu đã như vậy, thì tại sao anh lại bắt cóc trẻ con về?"
Nếu chỉ để tống tiền, thì bắt những đứa trẻ còn chưa biết viết về có ích lợi gì? Mà chắc chắn nó sẽ trở thành bóng ma khủng khiếp suốt đời với những đứa trẻ này, và nó cũng sẽ khiến gia đình của những đứa trẻ này lo lắng, thậm chí tan vỡ.
Lúc này, Hổ Tử vốn im lặng bỗng sốt ruột xua tay: "A a a a."
Cố Tiểu Tây nhìn nó một cái, không nói chuyện, chỉ ngước mắt nhìn về phía Hình Kiện, muốn nghe lời giải thích của gã ta.
Hình Kiện mím miệng, thấp giọng nói:"Hai đứa trẻ đó không phải do tôi bắt cóc, chúng bị vứt bỏ."
Vẻ mặt Cố Tiểu Tây trầm tĩnh, cô nhìn chằm chằm Hình Kiện, không biết là tin hay là không tin.
"A a a a." Dường như Hổ Tử sợ Cố Tiểu Tây không tin, nó dùng cả tay chân lẫn chân ra hiệu, còn liên tục gật đầu.
"Bọn họ ở lại nơi đó, cuối cùng cũng bị người ta bắt cóc thôi, chẳng bằng được tôi mang về. Mặc dù chỗ này của tôi ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, chỗ ở cũng tồi tàn, nhưng tối thiểu nhất, sẽ không có ai coi bọn họ là hàng hóa rồi bán ra ngoài."
"Tôi không nói dối, nếu không tin thì cô có thể ra ngoài hỏi, chờ hai đứa bé kia tỉnh lại, cô cũng có thể hỏi bọn chúng."
"Tôi đã nói hết mọi chuyện với cô rồi, nói đi, cô muốn làm gì? Nếu như cô muốn tôi cắt đứt kế sinh nhai này thì đó là chuyện không thể nào. Tôi có người phải nuôi, cũng phải ứng phó con trai của Mặt Sẹo, không rảnh làm nhà từ thiện."
Hình Kiện nói vô cùng thản nhiên, cũng c.h.é.m đinh chặt sắt từ chối.
Cố Tiểu Tây không trả lời, duỗi tay gõ vào mép giường, híp mắt hỏi: "Con trai Mặt Sẹo ở rể nhà giám đốc nhà máy Lưu Ly ở thành phố Phong à? Vậy bối cảnh của tên giám đốc này cũng không sạch sẽ gì phải không?"
Hình Kiện sững sờ một lát, người phụ nữ này thật sự không ra bài theo lẽ thường, tại sao cô lại hỏi điều này?
Nhưng mà gã ta vẫn trả lời: "Trong một cái chăn ngủ không có hai loại người ngủ, cô không cần đoán cũng biết, giám đốc nhà máy Lưu Ly kia xem như bá chủ một phương ở thành phố Phong. Về phần bối cảnh thì tôi cũng nghĩ như cô, không sạch sẽ, nhưng vậy thì sao?"
"Cho dù tôi có đi báo cáo thì cũng phải có chứng cứ mới được. Mà bọn họ lại hoạt động nhiều năm ở thành phố Phong, ai quan tâm đến loại tọc mạch này?"
Cuối cùng chắc chắn sẽ liên luỵ đến chính mình, cho nên cô khỏi phải nghĩ đến chuyện này."
Hình Kiện lại bắt chéo chân, cười nhạo xua tay, cô thật sự cho rằng gã ta không nghĩ tới chuyện này sao? Đều vô dụng thôi.
Cố Tiểu Tây mỉm cười, không quan tâm đến lời nói của Hình Kiện, chỉ về hướng ngôi nhà lợp tôn rồi nói với giọng điệu vô cùng đương nhiên: "Tôi cũng không còn cách nào khác, nhưng chẳng phải có người vừa bị anh đánh cho bất tỉnh đấy sao?"
Nghe cô nói vậy, vẻ mặt Hình Kiện hơi ngạc nhiên trong một cái chớp mắt, gã ta trầm ngâm nói: "Ý cô là lợi dụng thân phận con trai Tống Lâm, đẩy tội danh bắt cóc cho con trai Mặt Sẹo, từ đó dẫn dắt Tống Lâm đi đối phó?"
Cố Tiểu Tây nhún vai, từ chối cho ý kiến: "Không thế thì sao? Một công đôi việc."
Mặc dù Hình Kiện không phải người tốt, nhưng có một câu gã ta nói đúng, nếu gã ta muốn lương tri thì Hổ Tử sẽ không sống được tới hiện tại.
Cô không tin Hình Kiện, nhưng cô tin Hổ Tử, cho nên cô cũng tin Hình Kiện bảy tám phần. Tống Kim An là người nhu nhược, anh ta là một cơ hội, nếu đã bị đưa đến đây thì lợi dụng anh ta để đối phó thế lực ngầm ở nơi này đi, chuyện này vô cùng thuận tiện.
Mặt khác, có người cõng nồi, Hình Kiện cũng sẽ không bị xử lý.
Không phải là cô đau lòng cho Hình Kiện, chỉ là gã ta đã cho đứa nhỏ Hổ Tử một ngôi nhà như thế, vậy thì gã ta chính là người lớn trong cái nhà này. Nếu như gã ta bị bắt đi, hoặc là chết, vậy cái này nhà cũng giải tán.
Đến lúc đó, có thể đoán được số phận của một đứa trẻ không hoàn thiện như Hổ Tử sẽ đi về đâu.