Cố Tiểu Tây

Chương 740:




Nhiều người có tiền và phiếu trong tay, nhưng họ không có nơi để mua lương thực, dù sao lương thực vẫn luôn là một đồng tiền mạnh cung không đủ cầu. Mặc dù quốc gia đã hạ lệnh cấm mua bán lương thực thịt heo các thứ, nhưng cực ít người có thể bỏ ra một lượng lớn lương thực để đổi tiền.
Trong tay cô có lương thực, thậm chí là một nguồn lương thực ổn định, nhưng lại không có biện pháp lấy ra một cách đàng hoàng, nhưng khi nghĩ ngược lại, nếu đã không thể dùng thủ đoạn đàng hoàng, vậy thì dùng thủ đoạn không đứng đắn thôi!
Sự tồn tại của mọi thứ đều có ý nghĩa riêng của nó, cô hoàn toàn có thể dùng đám người Hình Kiện để tạo ra một con phố chợ đen!
Thành phố Phong là một trung tâm giao thông thuận tiện, người lui tới đều là từ nơi khác đến, lại thêm rồng rắn lẫn lộn, người sinh sống ở đây đều là những kẻ không có nhà để về, tội phạm chạy trốn, là một khu vực phức tạp, nhạy cảm và rất hỗn loạn. Ít nhất thì quan chức không muốn can thiệp vào đây, nếu không nó sẽ làm cho nơi này trở thành một nơi có tỷ lệ tội phạm cao.
Chợ đen ở nơi này chắc chắn sẽ phồn vinh hơn so với chợ đen ở công xã Hoàng Oanh, thành lập một con phố chợ đen ở đây rất có triển vọng!
Những người khác không thể lấy ra nổi một số lượng lớn lương thực để kinh doanh, nhưng cô thì khác. Nếu Hình Kiện có thể dẫn dắt người ở đây làm việc cho cô, nói không chừng sẽ có thể đánh tạo ra một phố chợ đen lớn nhất cả nước, mà lương thực trứng gà chính là mánh lới lớn nhất để hấp dẫn khách hàng.
Mặc dù điều này cũng đối nghịch với quan chức, lại có rất nhiều nguy hiểm, nhưng ít nhất cũng có thể cung cấp một con đường mua lương thực cho người dân, tốt hơn nhiều so với việc bắt cóc người để tống tiền, bằng cách này, cũng có thể được coi là đã cho họ một thủ đoạn mưu sinh.
Cố Tiểu Tây tim lặng một lúc lâu, chỉ nhìn chằm chằm vào Hình Kiện, điều này khiến gã ta cảm thấy lo lắng và có chút bất an.
Một lúc sau, gã ta hắng giọng, chân thành tha thiết nói: "Nếu cô có gì muốn nói thì cứ việc nói thẳng, chỉ cần cô có thể cho nổi lương thực, thì bảo tôi nghe lời cô cũng không phải không được. Mặc dù tôi không phải là người tốt lành gì, nhưng vẫn làm việc có nguyên tắc."
Hình Kiện có chút hoảng hốt, sợ Cố Tiểu Tây đột nhiên đổi ý.
Mặc dù tin tưởng một cô gái trẻ như thế này có chút nực cười, nhưng gã ta luôn cảm thấy đây là cơ hội hiếm có, nếu thật sự bỏ lỡ thì nhất định sẽ hối hận, đã dám xông vào hang hổ của cô, vậy tại sao không thể tin cô?
Cố Tiểu Tây lẳng lặng nhìn Hình Kiện một lát, rõ ràng là một kẻ ngu ngốc, nhưng những gì gã ta nói lại khá chân thành. Cô thu hồi biểu cảm trên mặt rồi nói: "Anh tên là gì?"
Hình Kiện ngơ ngác một chút, rồi ngơ ngác đáp: "Hình... Hình Kiện."
Cố Tiểu Tây gật đầu, chân thành nói: "Được, Hình Kiện, anh có hứng thú đi theo tôi kinh doanh không?"
"Kinh doanh, loại hình kinh doanh nào?" Hình Kiện nhíu mày, ánh mắt có chút nghi ngờ, đầu năm nay có thể kinh doanh nổi cái gì? Ngoài việc mua bán phụ nữ và trẻ em, gã ta còn có công việc kinh doanh nghiêm túc nào khác sao? Chẳng lẽ cảm giác của gã ta đã sai? Người phụ nữ này không đáng tin cậy chút nào?
Nghĩ như vậy, sắc mặt Hình Kiện trở nên lạnh lùng, trong lòng có chút khó xử.
Sắc mặt Cố Tiểu Tây không thay đổi, cô bình tĩnh nói: "Chúng ta hãy hợp lực xây dựng một con phố chợ đen ở thành phố Phong.”
Nghe cô nói vậy, Hình Kiện bối rối: "Phố chợ đen? Thành phố Phong cũng có không ít chợ đen, tôi có thể bán cái gì?"
Cố Tiểu Tây ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của gã ta, giọng điệu cô rõ ràng và kiên quyết: "Chỉ cần bán lương thực thôi!"
"Bán lương thực?" Hình Kiện cao giọng, vẻ mặt không dám tin, lập tức nghi ngờ nói: "Lúc này nhà nao cũng thiếu lương thực, nếu chúng ta thật sự có thể bán lương thực, vậy chắc chắn có thể kiếm tiền. Nhưng lương thực ở đâu ra? Cô muốn xây dựng một con phố chợ đen, chuyện này không thành vấn đề, nhưng nó cần nguồn cung cấp liên tục không ngừng, một khi nguồn lương thực bị cắt đứt, thì làm gì còn ai ai tin tưởng khả năng của con phố này nữa?"
"Có lẽ cô có chút lương thực, có thể nuôi sống mấy người chúng tôi ở nơi này, nhưng xây dựng một con phố chợ đen vẫn là một ý nghĩ hão huyền."
Dường như Hình Kiện đang thuyết phục chính bản thân mình, nhưng sau khi phủ quyết lời nói của Cố Tiểu Tây, gã ta lại không nhịn được nói: "Nhưng nếu cô thật sự có năng lực xây dựng một con phố chợ đen chuyên bán lương thực, vậy thì chẳng phải sau này chúng ta có thể đi ngang ở thành phố Phong sao?"
Gã ta có thể tưởng tượng ra cảnh tượng từng bó tiền giấy lớn, nhưng mà mọi thứ đều vô ích nếu không có lương thực.
Bây giờ lương thực đều bị quốc gia kiểm soát, hiện giờ là một năm đói kém, còn không đủ lương thực để phân phối cho các thành phố và quận trực thuộc, làm gì có ai còn nhiều lương thực dự phòng để mang ra chợ đen bán như vậy bao giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.