Cố Tiểu Tây

Chương 746:




Bầu không khí bắt đầu trầm mặc, hai người cũng không tiếp tục tiếp tục nói chuyện phiếm nữa.
Sau đó, đi đường cực kỳ thuận lợi. Trong lòng Tống Kim An có việc, thân thể lại bị thương nên không tiếp tục xen vào việc của người khác nữa. Cố Tiểu Tây sợ thân thể của anh ta không trụ được nên cực kỳ keo kiệt chuyển một chút năng lượng chữa trị cho anh ta.
Hai ngày sau, rốt cuộc hai người đã xuống xe lửa tới tỉnh H. Ở đây gần biển và cảm giác rét lạnh của vùng đất đầy băng tuyết.
Thành phố Hoài Hải là thành phố trực thuộc tỉnh H, nằm ở vùng cực nam của tỉnh H và cũng là nút giao quan trọng nối liền phía Nam và phía Bắc.
Đứng trước cửa ga Hoài Hải, Tống Kim An nói với Cố Tiểu Tây: "Cô đi với tôi tới khuôn viên thành ủy trước đi. Đến lúc đó, tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho cô. Sau đó, cô nghỉ ngơi một chút, viết thư cho tôi, tôi sẽ đưa cô vào quân khu thứ tám."
Cố Tiểu Tây suy nghĩ, gật đầu đồng ý.
Hai ngày qua, ngoại trừ nhắm mắt được một chút ở trên xe lửa, những lúc khác cô đều không ngủ được nên thật sự rất mỏi mệt. Mặc dù cô giúp đỡ Tống Kim An tới thành phố Hoài Hải là có mục đích riêng, nhưng anh ta đã nhận ơn nên tất nhiên là cô cũng có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ sự báo đáp của anh ta.
Nếu cô rời đi, Tống Kim An sẽ không có cách nào lập tức thông báo tin hồi âm của Yến Thiếu Ngu cho cô biết được.
Thấy Cố Tiểu Tây đồng ý, gương mặt của Tống Kim An thả lỏng, nói: "Đi thôi, khuôn viên thành ủy cách đây hơi xa."
Vừa ra khỏi nhà ga, Cố Tiểu Tây đã trông thấy bến xe buýt: "Ngồi xe buýt đi."
Tống Kim An nhìn cô một chút, yên lặng gật đầu, anh ta không có tiền mua vé xe nên phải do Cố Tiểu Tây quyết định.
Thành phố Hoài Hải Thị là một thành phố lớn trực thuộc tỉnh nên xe buýt có chất lượng và tình trạng đều cực kỳ tốt. Nhân viên phục vụ cũng có chất lượng phục vụ tốt hơn nhiều so với huyện thành nhỏ khác. Ít nhất là bọn họ cũng sẽ không chèo kéo hành khách giống như những tên khốn nạn.
Hai người ngồi lên xe buýt, hành trình rất suôn sẻ, kỹ thuật lái xe của tài xế cũng rất điêu luyện. Khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng bọn họ cũng đã tới khuôn viên thành ủy.
Khuôn viên thành ủy là nơi ở của nhóm cán bộ lãnh đạo, bên ngoài có lực lượng vũ trang canh giữ, các biện pháp an ninh được thực thi đúng chỗ.
Tống Kim An dẫn theo Cố Tiểu Tây đi vào cửa đại viện của thành ủy, bọn họ lập tức bị một lính cảnh vệ ngăn lại. Sau khi Tống Kim An thương lượng xong, có người đi vào trong thông báo. Không biết qua bao lâu, một người đàn ông trẻ tuổi có chút xa lạ theo lính cảnh vệ đi ra.
"Anh Thạch Bác!" Tống Kim An nhìn người tới, mặt anh ta lộ ra một nụ cười, trong giọng nói cũng mang theo sự thân thiết.
Người đàn ông trẻ tuổi cười với Tống Kim An. Hiển nhiên là hai người bọn họ hết sức thân thiết. Lúc đi tới gần, anh ta vừa định duỗi tay ra vỗ lên vai của Tống Kim An, nhưng nhìn thấy vết bầm tím ở trên mặt anh ta, anh ta nhướng mày hỏi: "Mặt của em bị sao thế?"
Tống Kim An vô thức giơ tay chạm vào mặt mình, một cơn đau nhức xuất hiện, anh ta cười khổ nói: "Chúng ta đi vào trong rồi nói sau."
Khóe miệng của Thạch Bác mím nhẹ, anh ta gật đầu, dẫn Tống Kim An tiến vào trong khuôn viên thành ủy.
Tống Kim An thì xoay người lại vẫy tay với Cố Tiểu Tây, thương lượng: "Đồng chí Cố, cô đi vào trong với tôi trước đã. Chúng ta ăn một bữa cơm, tôi sẽ thông báo chuyện thành phố Phong cho cha của mình một tiếng, sẽ không ở lại khuôn viên thành ủy, mà sẽ sắp xếp một chỗ ở khác cho cô."
Anh ta cũng biết ở khuôn viên thành ủy ra vào cũng không tiện, Cố Tiểu Tây cũng sẽ không thích ở đây.
Cố Tiểu Tây gật đầu nhẹ, cô cũng muốn nghe một chút xem Tống Kim An sẽ thuyết phục Tống Lâm như thế nào.
Hai người đi theo sau lưng Thạch Bác, Tống Kim An còn nhỏ giọng giới thiệu: "Anh Thạch Bác là thư ký của cha tôi. Anh ấy mới ba mươi tuổi nhưng rất có năng lực làm việc. Cha của tôi thường xuyên tán dương rằng tương lai của anh ấy rất có triển vọng, là một người đáng tin cậy."
Cố Tiểu Tây như có điều suy nghĩ gật đầu nhẹ, ghi nhớ người này.
Lúc trước, nhà họ Yến xuống ngựa là kết quả của sự hợp sức của nhiều thế lực. Khi đó, nhà họ Tống và nhà họ Yến rất thân thiết, nhưng một nhà lại xuống dốc trong khi nhà còn lại phát triển thêm một bậc. Nếu nói trong đó không có liên quan gì, e rằng chẳng có ai tin đâu.
Tất nhiên là Tống Lâm đóng vai trò không thể khinh thường trong đó, ghi nhớ thêm người đứng ở bên cạnh ông ta cũng không phải là phí công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.