Rất nhanh, Thạch Bác dẫn hai người tới một nhà lầu hai tầng nhỏ.
Sau khi tiến vào phòng, Thạch Bác nhân tiện nói: "Chủ tịch tỉnh còn đang xử lý công việc quan trọng, anh kêu dì Lý nấu thứ gì đó cho hai người ăn trước đã."
Trong lúc đang nói chuyện, anh ta liếc mắt nhìn Cố Tiểu Tây. Chỉ nhìn thoáng qua đã biết ngay cô không phải là xuất thân từ gia đình giàu có, nhưng trên mặt của anh ta không hề biểu lộ ra sự khinh thường, ngược lại anh ta cực kỳ khách sáo mỉm cười với cô.
Tống Kim An cười nói: "Từ sáng nay em chưa ăn cơm, thật sự hơi đói bụng."
Thạch Bác gật đầu nhẹ, anh ta chỉ vào chiếc ghế sô pha: "Hai người ngồi xuống một lát, ăn chút trái cây đi."
Anh ta nói xong thì đi thu xếp ngay. Chốc lát sau, một người phụ nữ trung niên mặc tạp dề cầm theo một cây chổi từ lầu hai đi xuống. Bà ấy vừa thấy Tống Kim An là cười nói: "Kim An, xem như cháu đến đây rồi. Mỗi ngày, chủ tịch tỉnh đều nhắc tới cháu đó."
Vừa dứt lời, bà ấy bèn trông thấy vết thương ở trên mặt Tống Kim An, vội nói: "Ôi, mặt mũi cháu thế này là làm sao?"
Bà ấy vừa nói vừa giơ tay lên ôm lấy gương mặt của Tống Kim An để quan sát, giữa lông mày bà ấy tràn đầy lo âu và đau lòng. Đối mặt với sự chào hỏi nhiệt tình như vậy, Tống Kim An lộ ra vẻ hơi đau đầu, nói: "Dì Lý, cháu không sao, chỉ hơi đói bụng thôi. Dì mau đi nấu cơm đi."
Dì Lý thả tay ra, nhưng bà ấy vẫn không yên lòng: "Cháu thật sự không sao chứ? Hay là gọi bác sĩ tới khám một chút đi!"
Tống Kim An xua tay, khước từ nói: "Không cần đâu, dì Lý vẫn nên mau đi nấu cơm ăn đi."
Mặc dù anh ta bị thương nặng nhưng cũng không hiểu ra làm sao, cho dù anh ta không sử dụng thuốc, anh ta cũng không có cảm thấy khó chịu dọc đường đi. Có lẽ bởi vì có Cố Tiểu Tây ở bên cạnh anh ta hay sao? Ngay không khí cũng có một chút cảm giác ngọt ngào ư?
Nghĩ như vậy, Tống Kim An không khỏi lén liếc nhìn Cố Tiểu Tây một cái.
Dì Lý vẫn luôn chú ý tới Tống Kim An lập tức bắt gặp được ánh mắt của anh ta. Bà ấy khẽ liếc sang bên cạnh, lập tức bị dáng vẻ xinh đẹp của Cố Tiểu Tây thu hút, hơi ngạc nhiên hỏi: "Kim An, cháu đang hẹn họ với bạn gái sao?"
Nghe vậy, sắc mặt của Tống Kim An đột nhiên đỏ bừng lên, anh ta suýt chút nữa sặc nước bọt.
Anh ta sợ Cố Tiểu Tây khó chịu nên liên tục xua tay: "Dì Lý, dì nghĩ gì thế? Đồng chí Cố là bạn bè của cháu. Trên đường đi xảy ra chút chuyện. Nếu không có cô ấy, e rằng cháu không có cách nào tới thành phố Hoài Hải một cách bình an vậy đâu."
Vẻ mặt của dì Lý biến đổi, nhất thời cũng không hóng hớt chuyện nữa, trên mặt tràn ngập sợ hãi.
Tống Kim An thấy dì Lý còn định lải nhải tiếp thì vội vàng ngăn cản: "Được rồi mà, dì Lý, cháu và đồng chí Cố chưa ăn cơm từ giữa trưa rồi. Nếu dì tiếp tục hỏi tiếp, e là tụi cháu đều sẽ đói đến ngất xỉu mất thôi."
Nghe xong lời này, dì Lý tức giận trừng mắt liếc anh ta một cái, sẵn giọng nói: "Cháu nói nhảm cái gì đó, dì lập tức đi nấu ngay đây."
"Dì sẽ nấu món sườn xào chua ngọt mà cháu thích nhất. Hôm nay nhà ăn vừa mới g.i.ế.c heo, thịt còn rất tươi đó." Dì Lý cười híp mắt nhìn Tống Kim An. Trong lời nói của bà ấy chứa đầy sự yêu chiều giống như anh ta không phải là một thanh niên hơn hai mươi tuổi mà là một đứa bé vậy.
Nói xong, không đợi cho Tống Kim An kịp nói chuyện, bà ấy lại nhìn về phía Cố Tiểu Tây, hiền lành nói: "Đồng chí Cố phải không? Thật sự phải cảm ơn đồng chí đã chăm sóc cho Kim An suốt dọc đường đi. Cháu thích ăn cái gì hãy nói ra, tay nghề nấu cơm của dì rất không tệ."
Cố Tiểu Tây không để ý đến sự thân thiện của bà ấy, khách sáo nói: "Cháu không kén ăn, cảm ơn."
Dường như dì Lý hơi sửng sốt một chút, vuốt cằm nói: "Được rồi, vậy hai cháu ngồi một lát trước đi."
Bà ấy đi thẳng vào phòng bếp, Tống Kim An nhìn thấy bà ấy rời đi nên nhịn không được thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh ta chợt hơi thẹn thùng nói với Cố Tiểu Tây: "Xin lỗi, dì Lý đã chăm sóc cho tôi từ khi còn bé rồi, dì ấy vẫn luôn rất quan tâm tôi."
Cố Tiểu Tây lắc đầu, ngồi lên ghế sô pha.