Yến Thiếu Ngu biết mình sẽ không nghe được lời nói tử tế nào từ trong miệng cô, anh nhẹ nhàng thở dài, khẽ đặt tay lên mu bàn tay cô, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Tây, anh biết tâm ý của em, nhưng, cho dù là quân y, cũng phải bảo vệ quốc gia, đổ đến giọt m.á.u cuối cùng. Hiện tại tình hình không ổn định, rất có thể các em sẽ phải ra tiền tuyến, đó không phải là nơi em nên đi."
"Hơn nữa, mặc dù chú Từ viết thư tiến cử em, nhưng khi đến quân khu, em vẫn phải trải qua hệ thống huấn luyện của quân đội, trở thành một quân nhân đạt tiêu chuẩn, đây không phải là chuyện dễ đâu."
"Nếu như em muốn làm bác sĩ, em có thể chọn bệnh viện ở gần, thay vì đến quân khu."
Từ trước tới giờ Yến Thiếu Ngu luôn nói ít, nhưng hôm nay lại nói không ngừng, liệt kê hết chỗ bất lợi của việc làm quân y, nhằm thuyết phục Cố Tiểu Tây, mặc dù anh biết, chỉ là phí công.
Tuy hai người quen nhau chưa lâu, nhưng anh biết cô là một người tính tình bướng bỉnh, một khi đã quyết định, sẽ không bao giờ lùi bước, lòng vững như sắt.
Cô còn là một người rất có kế hoạch và mục đích, ví dụ như khi đối phó với Điền Tĩnh, cho dù không đúng thời điểm, vào giây phút cuối cùng cô cũng sẽ một kích g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta, thật ra thì người tàn nhẫn như vậy, rất thích hợp làm quân nhân. .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Nếu anh và Cố Tiểu Tây chỉ là bạn bè bình thường, vậy thì anh sẽ rất vui khi có thêm một người đồng chí mình có thể giao phó sau lưng và tính mạng.
Nhưng, cô là người anh yêu, là người anh quyết định chung sống cả đời. Trong thâm tâm, anh thực sự không muốn cô sống một cuộc sống bấp bênh như anh, anh muốn chiến đấu ở tiền tuyến, ngoài sửa lại án cho nhà họ Yến, còn hy vọng người nhà có thể có một cuộc sống bình yên êm ả, mà trong đó đương nhiên có cô.
Cố Tiểu Tây nhướng mi, vuốt ve vết chai trên ngón tay cái của Yến Thiếu Ngu, ánh mắt nhàn nhạt.
Cô nói: “Dù anh có nói thế nào đi chăng nữa, em sẽ không lay chuyển đâu."
Yến Thiếu Ngu ngừng một lát, nhìn con đường tối tăm vô tận phía trước.
Ngón tay anh từ từ siết chặt vô lăng, tim còn chưa kịp đập thình thịch, đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào của Cố Tiểu Tây: “Ở đời, không biết ngày mai sẽ như thế nào, em muốn thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh anh."
Đối với người khác, lời này nghe như có vẻ tỏ tình, nhưng chỉ có cô mới biết, nó thật sự phát ra từ nội tâm.
Cô đã trải qua rất nhiều chuyện, dù mối hận trong lòng vẫn chưa lắng xuống, nhưng điều quan trọng nhất, vẫn là gia đình khỏe mạnh, được trải qua mỗi hoàng hôn và chiều tối bên những người thân yêu, ba bữa một ngày, vậy là đủ rồi.
Nhưng dù là cô hay Yến Thiếu Ngu, định trước là không thể sống một cuộc sống yên bình.
Con đường của Yến Thiếu Ngu là chiến đấu ở tiền tuyến, dùng mạng sống của mình để lập công, nếu anh không có cách nào đến gần cô, vậy thì cô sẽ đến gần anh, cô sẵn sàng bảo vệ anh, dùng năng lực của mình cùng anh sống khỏe mạnh.
Tiếng xe tắt máy vang lên, ngay sau đó, eo của Cố Tiểu Tây bị ôm chặt, một nụ hôn nóng bỏng đột nhiên áp xuống, không chút khách sáo rơi xuống môi cô, hơi dùng sức.
Cố Tiểu Tây không sợ đau, mở to mắt, đáp lại nụ hôn của Yến Thiếu Ngu.
Không biết qua bao lâu, Yến Thiếu Ngu mới kết thúc nụ hôn mang chút điên cuồng này, trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc, một lúc sau, anh đột nhiên ho nhẹ, giống như vừa bị sặc.
Cố Tiểu Tây kinh ngạc nhìn Yến Thiếu Ngu, mượn ánh đèn trong xe nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của anh, không nhịn được bật cười, người này, dáng vẻ xấu hổ giống như đánh thêm phấn hồng vậy, trông còn đẹp trai hơn.