Hàng mi dài của Cố Tiểu Tây khẽ run lên, nhỏ giọng “ừ” một tiếng,
Trần Nguyệt Thăng và cha của anh ta bị bỏ tù vì tội tham ô tham nhũng, song người thực hiện thật sự là Trần Khang, Trần Nguyệt Thăng cùng lắm cũng chỉ là lâu chạy việc, chỉ cần móc nối quan hệ là có thể ra ngoài một cách dễ dàng.
Suy cho cùng, quan trường ngày nay chỉ xét lợi ích chứ không quan tâm tội danh. Không uổng công Lôi Đại Hoa gả Trần Nhân cho tên đần Lưu Đại Trạch kia.
Sự xuất hiện của Cố Tiểu Tây làm tên Trần Nguyệt Thăng vốn đang co vai rúm ró càng trở nên mất tự nhiên, đầu sắp rũ đến tận n.g.ự.c rồi.
Anh ta không ngờ bản thân sẽ gặp phải người mình không muốn gặp nhất ngay trong ngày đầu tiên được ra tù, tình cảnh này làm người ta cảm thấy thật khó xử.
Lôi Đại Hoa liếc nhìn Cố Tiểu Tây, bà ta cố ý chắn trước người Trần Nguyệt Thăng, sợ con mình bị mê hoặc. .
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Cố Tiểu Tây chẳng buồn nhìn bà ta, cô bình tĩnh nói với Vương Phúc: “Bí thư chi bộ, nếu cháu nhớ không nhầm thì miếng đất hoang sau nhà chính là đất tổ của nhà họ Cố cháu. Chỉ vì lúc xây nhà không đủ tiền dựng nhà lớn nên mới bỏ trống chỗ đó, bây giờ nhà cháu xây nhà trên chỗ đất đó cũng không có gì không ổn nhỉ?”
Vương Phúc gõ tẩu hút thuốc, gật đầu đáp: “Ừ, chỗ đất đó vốn là của nhà họ Cố các cháu, không có gì phải bàn cãi.”
Nói xong, ông đưa mắt nhìn Lôi Đại Hoa, nói: “Chỗ đất kia không phải là do đại đội chia cho nhà họ Cố, nó vốn là của người ta. Được rồi, to sẽ lo liệu việc bán nhà cho bà, nếu bà không còn chuyện gì nữa thì về trước đi, chỗ này còn có chuyện khác cần giải quyết.”
Lôi Đại Hoa trợn tròn mắt, không chịu phục, bà ta vừa định lên tiếng thì bị Trần Nguyệt Thăng kéo tay áo.
Anh ta không kéo áo thì thôi. Cú kéo này lập tức kích nổ quả pháo trong lòng Lôi Đại Hoa, bà ta lạnh lùng nói: “Làm gì thế? Con giật áo mẹ làm gì? Con còn mềm lòng với con bé này hả? Trần Nguyệt Thăng, con tỉnh táo lại đi, nó không thích con đâu!”
Trong mắt bà ta, Cố Tiểu Tây chính là một ngôi sao chổi, ai đụng phải cô cũng gặp xui xẻo.
Thằng con ngoan của bà ta vốn là thanh niên ưu tú nổi tiếng khắp làng trên xóm dưới, cả gia đình là công dân kiểu mẫu, cuộc sống về sau chắc chắn sẽ vô cùng dễ chịu, nhưng bây giờ thì sao? Ngồi tù! Được ra ngoài thì cũng là phần tử có tiền án!
Nhìn lại gương mặt kia, gầy như da bọc xương, không biết đã phải chịu bao nhiêu đắng cay trong tù, còn cha của nó… Lớn tuổi thế rồi, chằng hay bây giờ đã thành cái dạng gì. Nếu không tiếp tục chạy tiền để móc nối quan hệ thì ông ta sẽ phải lĩnh án tử mất!
Nghĩ đến đây, Lôi Đại Hoa rưng rưng lệ, ánh mắt tràn đầy sự oán hận. Cuộc đời thành ra như vậy, bà ta còn biết trông cậy vào đâu?
Câu nói của Lôi Đại Hoa vang vọng khắp căn phòng, sắc mặt Trần Nguyệt Thăng trở nên tái nhợt, nhưng anh ta vẫn không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn lướt qua Cố Tiểu Tây. Cô vẫn tỏ ra vô cùng bình thản, không hề động lòng vì những lời này, hết sức lạnh lùng.
Mặt mũi Trần Nguyệt Thăng trở nên vặn vẹo, anh ta kéo mạnh cổ tay Lôi Đại Hoa, lôi bà ta đi.
Khi đi qua Cố Tiểu Tây, bước chân ta thoáng khựng lại, sau đó bất ngờ tăng tốc rời khỏi. Nhìn theo bóng lưng đó, người ta có cảm giác anh ta đang chạy trối chết. Người thanh niên từng vô cùng nhiệt huyết kia đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Cố Tích Hoài lạnh lùng hừ một tiếng, anh vốn không ưa cái kiểu diễn trò của Trần Nguyệt Thăng, làm bộ làm tịch.
Cố Chí Phượng lắc lắc đầu, trong đầu cảm khái muôn phần, ngày đó ông thật sự rất thích cậu thanh niên này, thật đáng tiếc.
Cố Tiểu Tây chẳng thèm để ý Trần Nguyệt Thăng. Những kẻ ất ơ đã đi rồi, cô cười với Vương Phúc: “Bí thư chi bộ, chú vừa nói được rồi nhé, Không cần đổi đất, mảnh đất kia sẽ để nhà cháu thoải mái xây nhà, bây giờ chú không được nuốt lời nhé?”
Lúc này, gương mặt Vương Phúc cũng thả lỏng, ông bực mình đáp: “Có gì mà đổi ý, đó vốn là đất nhà họ Cố cháu.”