Cố Tiểu Tây

Chương 873:




“Cô, cô nói hươu nói vượn cái gì thế?!” Từ Đông Mai hoảng sợ, g.i.ế.c người? Hoàng Thịnh g.i.ế.c người ư? Bà ta nghĩ đến số tiền mà mình đã nhận kia, đến nay vẫn còn đặt trong ngăn tủ, nếu như cảnh sát nhân dân thật sự tới điều tra thì một lý do bà ta cũng không thể đưa ra.
Ánh mắt của bà ta không ngừng lập lòe, đột nhiên bước nhanh một bước định chạy ra bên ngoài bệnh viện.
Cố Tiểu Tây lập tức giữ chặt cánh tay của abf ta, khẽ cười nói: "Gấp gáp cái gì? Dù sao trở về cũng chỉ có một con đường duy nhất, đi cùng nhau đi.”
Nói xong, cô không đợi Từ Đông Mai trả lời, liền kéo cánh tay bà ta bước ra ngoài bệnh viện.
“Đi thôi Tiểu Mân, về nhà thôi.” Cố Đình Hoài biết hôm nay tâm trạng của Bạch Mân không tốt, muốn để cô ấy trở về nghỉ ngơi sớm.
Bạch Mân nhìn Từ Đông Mai và Cố Tiểu Tây đi xa, trong lòng có chút sốt ruột, gật đầu, thông báo xin nghỉ với đồng nghiệp bên cạnh, sau đó liền xuyên qua đám người đuổi theo cùng Cố Đình Hoài
Trong đám người cũng có người nhón chân nhìn ra xa, nhưng nghĩ đến người từ thủ đô vừa rồi bọn họ nhắc đến, Hoàng Thịnh, g.i.ế.c người, không khỏi có thêm vài phần hứng thú, dù sao ở trong huyện thành nhỏ như này, cướp bóc trộm giật đều xảy ra hằng ngày, nhưng việc g.i.ế.c người lại rất hiếm thấy.
Có người biết chuyện nói rằng trên báo chí của Nhật Báo Quần Chúng tuần này có đưa tin này, đoàn người đều sôi nổi tản ra, đi mua báo.
Cứ như vậy, bằng cách nào đó vô hình trung lại giúp đỡ Nhật Báo Quần Chúng thêm một đợt công trạng, đồng thời cũng mang lại nhiều sức ảnh hưởng cho vụ việc Hoàng Thịnh g.i.ế.c người, chỉ là không biết khi nào vụ án y tá thắt cổ trong bệnh viện đảo ngược, thanh danh của Hoàng Thịnh có thể sẽ “như mặt trời ban trưa” được không? *
Chẳng bao lâu sau Bạch Mân và Cố Đình Hoài đã đuổi kịp Cố Tiểu Tây, Từ Đông Mai, một người to lớn như vậy, thế nhưng bị cô kéo đi như con gà con, vả lại trông cô gầy gầy yếu yếu, cũng không hề yếu đuối chút nào, vừa nhìn đã biết tố chất thân thể vô cùng tốt.
"Cô, cô buông tôi ra, có gì chúng ta cứ nói chuyện đàng hoàng." Ký ức của Từ Đông Mai quay trở lại cái buổi tối đó, Cố Tiểu Tây cũng nhéo xương cổ tay của bà ta như thế, loại đau đớn tê tâm liệt phế này bà ta thật sự không muốn trải qua thêm lần nào nữa.
Bà ta cười nịnh nọt, chỉ muốn nhanh chóng chạy về nhà hỏi thăm về vụ Hoàng Thịnh, g.i.ế.c người thì đền mạng, lỡ đâu cảnh sát nhân dân thật sự tới cửa tìm bà ta, cảm thấy bà ta và Hoàng Thịnh cùng một giuộc thì phải làm sao? Nếu không thì làm sao giải thích được khoản tiền không hiểu từ đây ra đó đây?
Từ Đông Mai lòng nóng như lửa đối, nhưng không dám chọc giận Cố Tiểu Tây, thứ nhất là sợ đau, thứ hai là sợ cô sẽ trực tiếp đưa bà ta đến cục công an.
Bạch Mân vừa đi tới đây, đã nghe thấy giọng nói thả mềm của Từ Đông Mai: "Tiểu Mân à, con mau nói chuyện với Tiểu Tây, nhanh thả mẹ ra đi, hôm nay mẹ bị mỡ heo che mắt, không nên đến bệnh viện, sau này mẹ sẽ không đến nữa, thật sự không đến nữa, như vậy có được không?”
“Nếu bà thật sự biết vậy, lần trước bà đã biết rồi.” Giọng nói của Bạch Mân lạnh lùng, ánh mắt nhìn Từ Đông Mai cực kỳ hờ hững.
Hiện giờ cô ấy đã không còn một chút tình cảm gì đối với Bạch Sơn và Từ Đông Mai, có cũng chỉ là sự chán ghét và phiền muộn, vì cái gì đang yên đang lành cô ấy phải quan tâm đến người một nhà như vậy? Thật sự nửa đời cô ấy đã bị hủy hoại trong tay hai người đó.
Cố Tiểu Tây đi đến một con hẻm nhỏ không người, buông tay đang nắm cổ tay Từ Đông Mai ra, nhẹ nhàng đẩy, đẩy bà ta vào trong con ngõ nhỏ, vỗ tay nói: “Được rồi, tôi không vòng vo với bà nữa, chúng ta cứ đi thẳng vào vấn đề, có chuyện gì nói thẳng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.