Cố Tiểu Tây không biết anh đang suy nghĩ gì, nhìn sắc mặt vàng khè của các chiến sĩ, tiếp tục nói: “Tuy bệnh đã khỏi, nhưng thân thể vẫn phải bồi bổ thật tốt. Bọn họ đói bụng đã lâu, trong túi tiếp tế có đồ ăn hộp, tốt nhất là hâm nóng một chút rồi ăn.”
“Lúc em tới cũng mang theo gạo, nấu thành cháo gạo tẻ đặc sệt mềm nhũn sẽ rất tốt cho dạ dày, cũng thích hợp với trạng thái hiện tại của mọi người nhất.” Nói xong, Cố Tiểu Tây đi tìm đồ ở trong gùi, cô đã ở trên trấn mua rất nhiều đồ hữu ích.
Yến Thiếu Ngu cũng tiến lên giúp đỡ, hai người một người đưa một người nhận, phối hợp vô cùng ăn ý.
“Nghe Mạnh Hổ nói vị đồng chí Cố này không chỉ là quân y của trung đội 168 chúng ta, còn là vợ đã qua cửa của trung đội trưởng chúng ta nữa! Trước đây chỉ biết trung đội trưởng của chúng ta là vui tân binh, trước giờ luôn thích một mình nhưng không ngờ anh ấy đã lấy vợ rồi!”
“Đúng đấy, thật sự khiến người ta không dám tin tưởng, hơn nữa chị dâu không chỉ có bản lĩnh, lại còn xinh đẹp!”
“Ôi, quân y Cố với trung đội trưởng của chúng ta thật xứng đôi, hai người đứng ở cạnh nhau cũng khiến người ta thấy rất thoải mái.”
“……”
Giờ đây các chiến sĩ của trung đội 168 đã khỏi bệnh, lại có ăn có uống có vũ khí, nên đương nhiên miệng cũng rảnh rỗi.
Tuy bọn họ nói rất khẽ, nhưng nham động không lớn, anh một lời tôi một câu, ngược lại trở thành chuyện mà tất cả mọi người đều chú ý.
Hạ Lam Chương cúi đầu uống nước, nghe tiếng bàn tán của các chiến hữu, trong lòng vừa chua xót vừa vui mừng. Đúng vậy, chỉ có khi cô ở bên Thiếu Ngu mới vui vẻ rạng rỡ, hai người họ thật sự nên ở bên nhau.
“Có thể nhóm lửa không?” Cố Tiểu Tây lấy gạo đầy ắp trong túi lương thực ra, ngẩng đầu nhìn Yến Thiếu Ngu.
Con ngươi của Yến Thiếu Ngu lóe lên, gật đầu nói: “Được.”
Mạnh Hổ vẫn đang dựng thẳng lỗ tai lên nghe bỗng hai mắt sáng lên rồi xông tới, trên khuôn mặt gầy gò tràn đầy niềm vui: “Trung đội trưởng, chúng ta không trốn tránh những tên quỷ giặc nữa sao? Có phải chuẩn bị cầm vũ khí, đánh chính diện với lũ khốn khiếp đó không?”
Những chiến sĩ đã trải qua rừng s.ú.n.g mưa đạn như bọn họ, ghét nhất là giấu đầu lộ đuôi, điều muốn làm nhất chính là đọ đao đọ s.ú.n.g với kẻ thù, đây mới chính là mục đích khiến họ đầu quân, dù có vì đất nước mà hy sinh thân mình, cũng không sợ chút nào!
Ánh mắt Yến Thiếu Ngu lạnh lẽo mà hờ hững: “Bây giờ trốn cũng vô dụng, người nước M sẽ nhanh chóng tập phong tỏa nơi này.”
Mạnh Hổ sửng sốt: “Vì sao? Rõ ràng doanh trại tạm thời của chúng ta rất an toàn mà.”
Yến Thiếu Ngu không giải thích, tiến lên giúp Cố Tiểu Tây đốt đống củi, đổ nước nóng vào hộp cơm bằng nhôm, lại cho mấy nắm gạo vàng óng vào, trong không khí rất nhanh đã dấy lên mùi gạo nồng đậm, khiến người ta thèm chảy nước miếng.
Lúc này, những người mang túi tiếp tế từ trên đỉnh núi đều đã quay về, nhưng chỉ thiếu một người.
Mạnh Hổ kiểm tra từng người một, vẻ mặt hốt hoảng: “Trung đội trưởng, Vương Hâm vẫn chưa trở về! Có phải Vương Hâm còn ở trên đó không?”
Cố Tiểu Tây đang nấu cháo, nghe nói như thế, lông mày nhíu lại, quả nhiên Vương Hâm có vấn đề.
Cô nghiêng mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Yến Thiếu Ngu, yên lặng một lát: “Anh biết rồi?”
Vẻ mặt Yến Thiếu Ngu hơi hờ hững, mím môi nhìn ra vách núi trống rỗng ở bên ngoài: “Vừa rồi anh lên đỉnh núi, không thấy Vương Hâm, túi tiếp tế thì thiếu mất hai túi nên cũng đã rõ.”
“Trung đội trưởng, ý của cậu là sao?” Cơ thể Mạnh Hổ chấn động, vẻ mặt khó có thể tin.
Không chỉ anh ta, mọi người chung quanh nghe nói như thế, nụ cười trên mặt đều thu về, ai nấy đều cứng đờ tại chỗ, giống như không thể tin vào lỗ tai của mình, không thấy Vương Hâm đâu nữa? Thiếu đồ tiếp tế? Anh ấy bỏ trốn? Làm một kẻ đào binh đáng xấu hổ ư?