Yến Thiếu Ngu hiểu ý nghĩa trong lời nói của Cố Tiểu Tây, có cô ở đây, cho dù nước M có cử thiên quân vạn mã vào mỏm núi Lăng Xuyên, thì sợ là cũng rất khó mà thoát được, đúng là cô có năng lực dẫn trung đội 168 phá vòng vây rời đi.
Nhưng mà anh không hi vọng Cố Tiểu Tây bại lộ quá nhiều, đúng là loại năng lực này rất mạnh, nhưng năng lực càng mạnh thì càng khiến người khác ngấp nghé, nhỡ đâu bị người có ý xấu phát hiện, vậy thì hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ.
Cố Tiểu Tây nhìn Yến Thiếu Ngu im lặng không nói gì, cô mím môi nói: "Anh bận tâm chuyện nhà họ Yến trong lòng nhiều năm, kiểu gì cũng phải giải quyết. Chỉ có lấy được quân công thì mới có thể nở mày nở mặt trở lại thủ đô, em từ ngàn dặm xa xôi đến tiền tuyến là để giúp anh."
Cố Tiểu Tây dừng một chút, lại nói: "Huống hồ, em có thể có được năng lực như vậy, thật ra cũng là vì ngươi."
Nghe cô nói vậy, Yến Thiếu Ngu hơi ngạc nhiên và tỏ vẻ không hiểu.
Cố Tiểu Tây cũng không giấu diếm nữa, đôi môi đỏ mọng mở nhẹ: "Thẻ bài ngọc."
Yến Thiếu Ngu khẽ run, ánh mắt d.a.o động, một lúc sau, khuôn mặt anh giãn ra: "Thì ra là thế."
Cố Tiểu Tây nhìn biểu cảm hiểu ra trên mặt anh, cô chớp chớp mắt: "Anh có hối hận không?"
Yến Thiếu Ngu sững sờ một lát, nghi ngờ nói: "Hối hận cái gì?"
"Hối hận vì đã đưa thẻ bài ngọc cho em." Cố Tiểu Tây mỉm cười, năng lực chữa trị mạnh mẽ là chuyện không cần nói cũng biết, mặc dù là năng lực do dung hợp với không gian Tu Di mới sinh ra, nhưng cũng nhờ Yến Thiếu Ngu mới có.
Lúc đầu Yến Thiếu Ngu ngạc nhiên, sau đó chợt tức giận gõ trán Cố Tiểu Tây: "Em nghĩ gì thế? Thẻ bài ngọc kia vốn là vật gia truyền cho con dâu trưởng nhà họ Yến chúng ta từ thế hệ này sang thế hệ khác chưa bao giờ thay đổi."
"Nếu em có thể đạt được năng lực từ nó, vậy có nghĩa là thẻ bài ngọc có duyên với em. Em chính là con dâu trưởng trong số mệnh của nhà họ Yến, tại sao anh phải hối hận? Chẳng lẽ anh lại ngấp nghé năng lực của em? Em nói giống như anh hẹp hòi lắm vậy."
"Huống chi anh ở tiền tuyến vẫn luôn lo lắng cho sự an toàn của em, em có thể có bản lĩnh như vậy, anh rất vui."
Từng câu từng chữ của Yến Thiếu Ngu đều tràn đầy chân thành, khi nói xong lời cuối cùng, anh còn giơ bàn tay to lớn lên vỗ nhẹ đỉnh Cố Tiểu Tây, làm động tác trấn an tâm trạng của cô, môi mỏng của anh hơi cong, biết rõ lai lịch, lại càng yên tâm hơn.
Đôi mắt Cố Tiểu Tây cong cong, cô nở nụ cười: "Vậy chúng ta đi thôi, mau chóng giải quyết chuyện tiền tuyến, rồi nhanh chóng trở về xử lý chuyện hôn lễ."
Yến Thiếu Ngu cười khẽ, nói: "Được!"
Sau khi chiến sĩ của trung đội 168 quét dọn chiến trường, Yến Thiếu Ngu ra lệnh cho bọn họ cứ năm người thành một tổ, cẩn thận phục kích trong bụi cỏ bằng hỏa lực hạng nặng, một khi gặp địch nước M thì nhanh chóng nổ s.ú.n.g tấn công, lô s.ú.n.g đạn mới thu hoạch được đủ để chèo chống cho bọn họ tiêu hao.
Anh thì cùng Cố Tiểu Tây băng qua rừng cây, quét sạch binh sĩ còn lại của địch.
Lần này có Cố Tiểu Tây ở đây, thợ săn và con mồi nhân vật đã bị đảo ngược.
Bọn họ đi thẳng một đường, gặp năm đợt tiểu đội binh sĩ nước M, sau khi tiêu diệt tất cả thì tiếp tục đi về phía trước.
Tốc độ của hai vợ chồng rất nhanh, lúc chạng vạng tối, bọn họ đã tới đến nơi đóng quân tạm thời tại mỏm núi Lăng Xuyên của nước M. Hiển nhiên nơi này "Xa hoa" hơn hang đá dưới vách núi rất nhiều, thậm chí còn có hai chiếc ô tô quân dụng.
Trong doanh trại người đến người đi, phần lớn là đầu bếp bưng đồ ăn, cũng có lính gác đang đi tuần.