" Mặc à! ". Chưa bước ra khỏi cửa lớp thì giọng nói vừa quen thuộc, vừa xa lạ vang lên. Một dáng vẻ từ từ xuất hiện sau cánh cửa. Là một nữ sinh tóc màu hạt dẻ, buộc hờ phía sau, dáng đi của ác bá bước về phía cô.
Cố Tử nhíu mày nhìn Trần Tử Du nghênh ngang đi tới:" Cô tới đây làm gì?".
" Rủ cô đi ăn!". Trần Tử Du khoát vai cô, tươi cười nói.
Cố Tử dời mắt, lạnh lùng trả lời:" Không đói!".
" A, sao thế? Có chuyện gì khiến cô tức giận à?".Nhìn vẻ mặt không biểu cảm của cô, Trần Tử Du quay sang nhìn hai nam nhân phía sau.
Tử Du trừng mắt, nghiến răng:" Các người làm Mặc của tôi giận phải không?".
" Không phải!". Tạ Thần và Giang Tự đồng thanh phản bác.
" Ha! Còn nói không phải, chỉ có hai người đứng ở bàn học Mặc của tôi, không phải hai người thì ai?". Trần Tử Du bĩu môi liếc xéo.
" Đủ rồi, về lớp đi!". Cố Tử lạnh giọng, có cô ta ở đây, thế nào chuyện cũng lớn thêm. Kiểu người này, cô gặp quá nhiều rồi.
" Không muốn, đi ăn thôi!". Nói rồi, Tử Du kéo cô ra khỏi lớp, để lại hàng tá ánh mắt ngạc nhiên.
Huh? Trình Di Mặc thế nào lại quen với ác bá Trần Tử Du chứ?
Trần Tử Du ở trường được gọi bằng cái danh xưng ác bá là bởi vì...cô ta là người dám chọc ghẹo ông thầy giám thị khó tánh, hay đánh nhau trong trường mà còn đánh với nam sinh, quậy phá khiến bao nhiêu thầy cô đau đầu. Vậy mà hôm nay Trình Di Mặc lại dám đi chung với cô ta, đúng là can đảm.
Nhìn bóng lưng cô rời đi, Giang Tự và Tạ Thần nhìn nhau với ánh mắt viên đạn, cả hai hừ lạnh rồi trở về chỗ. Giang Tự nhấc bàn học bị cô đạp ngã lên, nhặt sách vở đặt lại lên bàn. Cậu làm cô tức giận rồi, nhất định phải xin lỗi mới được!
Trong khi đó mấy người trong lớp thì nháo nhào bàn luận về chuyện lúc nãy.
Nam sinh A thỏ thẻ:" Không ngờ Trình Di Mặc lại không thích Tạ Thần đấy!".
Người kế bên gật đầu lia lịa:" Đúng đúng! Còn từ chối Giang Tự nữa, đúng là bất ngờ!".
" Còn Trần Tử Du sao lại đi chung với cậu ta nhỉ?". Nữ sinh B hỏi.
Nam sinh A lắc đầu:" Không biết! Mà các cậu thấy không lúc nãy Trình Di Mặc rất đáng sợ đó...".
" Tôi cũng thấy vậy, lần đầu tiên cậu ta tức giận tới thế!". Một người khác đồng tình nói.
Cô nàng lớp trưởng cũng tham gia bàn tán:"Cậu ta thay đổi rồi ấy! Mọi người thấy không, dạo này Trình Di Mặc cứ như cơ mặt bị liệt ý, không có tí biểu cảm nào, rất khác với lúc trước!".
Nữ sinh C chung vui:"Người ta gọi đó là mặt than đấy!".
" Nhưng sao tôi lại thấy Trình Di Mặc lúc nãy rất ngầu nhỉ? ". Nữ sinh nào đấy cười xấu xa.
Cô gái bên cạnh cô ta cũng hí hửng:" Đúng đấy, khoảnh khắc Di Mặc đạp bàn thật sự rất soái luôn!!!"
" Cả dáng vẻ lạnh lùng của cậu ta nữa, cực kỳ cực kỳ đẹp trai! Tôi lần đầu tiên bị một cô gái làm cho nhịp tim đập nhanh đến vậy!!".
" Aaaa đừng nói nữa, tôi không chịu nổi!!".Một đám nữ sinh ôm mặt cười khúc khích, khiến đám nam sinh nhìn đầy khinh bỉ cuối cùng phun ra một câu:"Háo sắc!".
Tại căn tin, Cố Tử nhàm chán gắp từng miếng thức ăn bỏ vào miệng.
" Vết thương sao rồi? ". Cô lên tiếng.
" Đỡ rồi! Anh tôi cứ bắt tôi ở trong bệnh viện để dưỡng thương, tôi thì không thích chút nào, mùi ở bệnh viện rất khó ngửi. Nên tôi phải năn nỉ 5 ngày trời mới được xuất viện!".Trần Tử Du chán nản nói.
" Mất máu nhiều như vậy vẫn chưa chết. Mạng lớn!".Cố Tử nhàn nhạt lên tiếng
" Cô quá khen rồi! Mạng tôi vốn rất lớn, tôi đánh nhau còn nhiều hơn số cơm cô ăn, nhưng vẫn chưa bị gì!". Trần Tử Du cười vẻ ngả ngớn. Cái gì mà đánh nhau nhiều hơn số cơm cô ăn? Hừ, Cố Tử cô đây giết người còn nhiều hơn nữa đấy!
" Mà này! Lúc nãy cô và hai tên kia xảy ra chuyện gì thế?". Từ nãy tới giờ cô ta luôn thắc mắc, việc gì khiến cô tức giận tới đạp bàn như vậy?
" Hai tên thiểu năng, hoang tưởng muốn làm người yêu tôi!". Cô lạnh nhạt lên tiếng.
" Phụt!!". Trần Tử Du đang uống nước thì bị câu nói của cô làm cho phun ra hết:" Cái gì? Muốn làm người yêu cô? Tận hai người?".Trần Tử Du kinh ngạc tròn mắt.
Cố Tử không trả lời, chỉ gật đầu nhẹ.
" Mặc, cô đỉnh thật đó, có tới hai nam sinh theo đuổi cô!". Trần Tử Du vỗ tay khen ngợi.
Cố Tử nghe thế, nét mặt lại vô cùng khó chịu, thở dài nói:" Phiền!".
Trần Tử Du nghe vậy, liền thắc mắc hỏi:"Hửm, cô không thích họ sao?".
" Chướng mắt!". Cô đặt đũa xuống, lau miệng. Ngước nhìn Trần Tử Du ngồi đối diện.
" Tính ra hai tên đó cũng thuộc dạng nam thần, thông minh. Cô không nghĩ lại à? ".Trần Tử Du chống cằm nói.
Cố Tử dứt khoát: "Không!".
Cô ta "ài" một tiếng rồi dửng dưng đáp:" Suy nghĩ của cô tôi không theo kịp. Không hỏi nữa!". Trần Tử Du tiếp tục vùi đầu vào ăn, cứ như chết đói từ năm nào ấy.
Cố Tử khoanh tay, đôi mắt phượng nghi hoặc hỏi:" Tên Đại Quy kia...cô xử lý như thế nào?".
"A? Ý cô là đại ca của lũ đánh tôi ấy hả? Hắn bị anh tôi bắt vào tù bóc lịch rồi!". Cái tên Đại Quy này làm rất nhiều chuyện xấu nào là cưỡng hϊế͙p͙ trẻ vị thành niên, chơi chất kϊƈɦ thích, buôn hàng cấm...vân vân và mây mây. Nên bóc lịch là phải!
Trần Tử Du lau miệng, nốc sạch một lon nước liền tức tốc kéo cô đi:" Xong rồi, lên lớp thôi Mặc!".
Tan học, Cố Tử mang cặp vào, tiêu sái bước ra khỏi lớp thì bị một thân ảnh cao lớn chắn trước mặt. Cô bình tĩnh ngẩn đầu lên, đập vào tầm mắt cô là gương mặt tuấn mỹ của Tạ Thần.
" Di Mặc! Tôi...xin lỗi chuyện lúc nãy!". Hắn cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi.
" Không cần, tôi không nhận nổi!". Nói rồi cô lách qua hắn bỏ đi.
Hắn nhìn bóng lưng cô mà tay nắm chặt, cô thực sự hết tình cạn cảm với hắn rồi. Đến ánh mắt hạnh phúc khi thấy hắn của cô, giờ đây cũng đã biến mất. Nhưng hắn không hiểu, vì sao thâm tâm hắn một chút vui mừng cũng không có? Ngược lại hắn thấy khó chịu, mất mát.
Cô ra tới sân trường thì lại gặp Giang Tự, cậu đứng chờ cô ở đây để nói lời xin lỗi cô.
Giang Tự nhỏ giọng:" Mặc Mặc! Xin lỗi cô tôi...".
" Đủ rồ, sau này đừng làm phiền tôi nữa!". Cố Tử bỏ lại cậu ta đứng đó, rồi đi về phía cổng trường. Cô cứ tưởng sẽ được bình yên về nhà thì một cục nợ lại bám lấy cô.
" Mặc à ~". Cái giọng nũng nịu của Trần Tử Du khiến cho mấy người ở gần đó nhìn về phía cô. Họ đều có chung một suy nghĩ "Cái con người hiểm độc này lấy đâu ra cái giọng đó thế? ".
Thấy nhiều người nhìn về phía này, Trần Tử Du không khỏi khó chịu.
" Nhìn cái gì? Không thấy mỹ nhân tụ họp bao giờ à?". Lời nói của Trần Tử Du rất có tác dụng, những người đó liền bỏ đi không dám ngoái đầu lại nhìn.
" Chuyện gì? ". Cô lạnh giọng, đưa mắt nhìn Trần Tử Du.
Trần Tử Du vui vẻ nói:"Anh trai tôi muốn cảm ơn cô, nên muốn mời cô đi ăn!".
" Không cần!".Cô chỉ là tiện tay cứu thôi, cần gì cảm ơn.
" Không được, anh tôi tới rồi nên cô không từ chối được đâu!". Không để cô phản bác Trần Tử Du kéo cô ra khỏi cổng trường tới trước một chiếc BMW, một nam nhân mặc Âu phục màu xám lịch lãm đứng dựa vào xe, gương mặt góc cạnh nhìn về phía cô. Nam nhân mỉm cười ấm áp, ánh nắng chiều chiếu vào khuôn mặt ấy càng làm vẻ đẹp của nam nhân trở nên yêu nghiệt. Không hổ danh là nam chủ.
Trần Tử Du giơ tay vẫy vẫy gọi:" Anh!".
" Ừ, chào cô Trình tiểu thư!". Trần Tử Lăng đưa tay ra, có ý muốn bắt tay với cô.
"Chào Trần tổng!". Cô lịch sự bắt tay, bàn tay to lớn bao trọn lấy tay cô. Nếu là nữ nhân khác chắc chắn sẽ cuống quýt lên, nhưng rất tiếc cô không như thế.
Trần Tử Lăng cầm tay cô mà trái tim đập liên hồi, bàn tay nhỏ nhắn, mịn màng này đang nằm trong tay y. Thật sự muốn nắm thêm một chút nữa...
Trần Tử Lăng bỗng giật mình vì suy nghĩ ấy của mình. Y vội thả tay cô ra.
" Để cảm ơn Trình tiểu thư đã cứu Tiểu Du, nên tôi muốn mời cô ăn một bữa!". Y nho nhã nói.
" Thật ra không cần đâu!". Cô không muốn dây dưa với nam chủ dù chỉ một chút.
" Không cho từ chối. Lên xe thôi!".Trần Tử Du bá đạo kéo cô lên xe. Cô chỉ đành thở dài, lấy điện thoại ra gọi cho tài xế không cần đến trường đón cô.
Trần Tử Lăng cũng nhanh chóng vào xe, suốt đường đi hắn luôn nhìn vào kính chiếu hậu phản chiếu thân ảnh của cô. Chính y cũng không rõ, sao bản thân lại như vậy.
END.