Cố Tử Làm Nữ Phụ

Chương 36: Leo núi




" Yay! Ngày mai chúng ta sẽ leo núi. Chúng ta sẽ được ngắm bình minh, được thám hiểm trong rừng. Thật con mẹ nó phấn khích! ". Trần Tử Du vừa xếp đồ vào balo vừa hí hửng nói.
" Tiểu Huyên chúng ta cần mang theo gì nữa không? ". Trần Tử Du gãi gãi đầu quay sang Diệp Vân Huyên hỏi.
Diệp Vân Huyên chớp chớp mắt:" A? Cậu đã mang theo kem chống muỗi đốt với thuốc xịt côn trùng chưa? ". Trần Tử Du gật đầu:" Rồi! ".
" Đèn pin? Túi giữ ấm? ".
" Rồi! Tớ còn mang theo cả đồ ăn nữa. Có snack Tao Kae Noi, khoai tây chiên Yakult, snack Lay"s, bimbim, bánh Chocopie, Coca, Pepsi, bia, sữa chuối, sữa dưa hấu, sữa tươi,... " Trần Tử Du liệt kê một loạt đồ ăn khiến Diệp Vân Huyên nghe đến chóng mặt.
" Vậy có lẽ đủ hết rồi đó! ". Diệp Vân Huyên cười trừ.
" Cô mang cả siêu thị theo à? ". Cố Tử sắp xếp quần áo bỏ vào balo.
" Đâu có, không phải chúng ta ở trêи núi 4 ngày sao? Tôi chỉ mang theo phòng hờ thôi, có một balo thôi mà! ". Trần Tử Du nói với vẻ đương nhiên, cô lắc đầu thở dài. Cố Tử trầm giọng:" Đến lúc đó đừng mơ tôi mang giúp! ".
" Không cần! Dạo này cơ thể bản vương tốt lên rồi, có thể vác thêm cô chạy lên núi luôn cơ!". Trần Tử Du nháy mắt đắc ý.
" Mạnh miệng! ". Cô vơ lấy mấy chai kem dưỡng da bỏ vào balo rồi kéo khoá lại. Cái này là lúc mua sắm Diệp Vân Huyên lấy cho cô, nữ chính bảo là rất tốt nên cô mới lấy. Trần Tử Du hất mặt:" Không nói với cô nữa! "
Cố Tử không thèm quan tâm tới Trần Tử Du nữa, kiểm tra đã mang theo đủ đồ chưa. Cô lấy thêm một cây đèn pin và vài thứ để cứu thương ném vào balo rồi khoá lại, quăng balo qua một bên.
" Di Mặc cậu muốn đắp mặt nạ không? ". Diệp Vân Huyên cầm một túi mặt nạ matcha đến hỏi cô. Thực sự dạo gần đây, mặc dù đi huấn luyện nhưng da của cô càng mịn màng, trắng trẻo hơn. Tất cả là do nữ chính, cô ta giúp cô lựa chọn mấy cái kem dưỡng da gì gì đó, rồi đè cô ra đắp mặt nạ, cô đắp chủ yếu là vì cảm thấy nó mát, chứ không quan tâm đến hiệu quả của nó.
" Ừ! ". Cô gật đầu rồi lên giường nằm, Diệp Vân Huyên cũng lên theo rồi đặt đầu cô lên chân cô ta.
" Chậc chậc, tối ngày chỉ biết quăng cẩu lương! ".Trần Tử Du thấy cảnh này thì cười khinh bỉ.
" Tôi hỏi mượn dì Phó một khẩu súng được không? ". Cố Tử nhàn nhạt mở miệng.
" A không được đâu, không được đâu! Mặc ca, Mặc lão đại, em xin lỗi, sẽ không có lần sau đâu, em hứa đấy!". Trần Tử Du cười hì hì, mắt chớp chớp nhìn cô.
Cố Tử hừ lạnh, không quan tâm đến cô ta nữa. Vơ lấy điện thoại vào game chơi, mấy ngày nay tên Giang Tự hay rủ cô đấu với cậu ta, mặc dù lúc nào cô cũng thắng.
Sáng hôm sau, mọi người tỉnh dậy từ rất sớm và tập hợp ở chân núi. Người đi theo quản lý gồm 6 đội trưởng ở quân khu và tất cả các thầy cô của ba trường.
Trường nào thì đi cùng thầy cô trường đó kèm hai đội trưởng ở quân khu. Dụng cụ dựng lều, nấu ăn, dựng nhà vệ sinh,... đã được mang lên từ hai ngày trước nên đa số đều mang theo đồ dùng cá nhân. Cô và Diệp Vân Huyên còn khoẻ, chỉ có một balo và một cái túi nhỏ. Còn Trần Tử Du thì tận hai balo, một cái đựng quần áo, đồ dùng, một thì thì đựng đồ ăn.
" A, không khí trêи núi thật thoái mái!". Diệp Vân Huyên hít sâu một hơi.
" Lâu rồi không được leo núi tôi suýt quên luôn cảm giác này rồi!". Trần Tử Du một thân mang một balo sau lưng, một balo trước ngực khoát vai Diệp Vân Huyên bước đi.
" Tiểu Mặc! ".Nghe thấy giọng nói này, tâm trạng hưng phấn của Cố Tử lập tức tụt xuống âm độ. Cái tên nam chủ âm hồn bất tán này! Bây giờ đang trêи đường lên núi cô có nên giết hắn rồi quăng xác vào rừng không nhỉ? Ý kiến hay!
Tạ Thần đi tới, cười nói:" Tiểu Mặc! Có cần tôi mang giúp em không? ".
" Này Tạ thiếu! Sao cậu cứ bám theo Mặc nhà tôi hoài thế? Cậu không phiền chứ tôi phiền lắm đấy! Có đúng không Tiểu Huyên?". Diệp Vân Huyên gật đầu như gà mổ thóc, biểu cảm vô cùng đồng tình. Cô thầm nghĩ sao con nhỏ này lại lôi kéo được nữ chính về phe anti nam chủ thế?
" Tôi bám theo Tiểu Mặc, không phải theo cậu nên phiền cậu im mồm lại! ". Tạ Thần cũng không thua kém, cãi tay đôi với Trần Tử Du. Tên nam chủ này vừa lạnh lùng, vừa cao lãnh nhưng khi gặp Trần Tử Du là một phát lập tức biến thành mấy cô bán hàng. Cãi chẳng thua kém gì!
Trần Tử Du chống tay, hất mặt nói:"Nhưng mà tôi thấy chướng mắt! Cậu cứ như con muỗi ý, tôi rất muốn một dép đập chết cậu! ". Tạ Thần trừng mắt:" Chướng mắt là chuyện của cậu, quan tâm Tiểu Mặc là chuyện của tôi! ".
" Mặc nhà tôi cần cậu quan tâm sao? Cô ấy có thể một mình đánh hai nam nhân nằm đất thì cậu nghĩ cô ấy cần cậu sao? Thần kinh! ". Trần Tử Du dẩu môi.
" Trần Tử Du cậu...".
" Hai người câm miệng cho tôi! ". Cố Tử lườm hai người kia rồi nhấc chân bước nhanh về phía trước, Diệp Vân Huyên thấy vậy liền đuổi theo bỏ lại hai con người đứng ngẩn ngơ ở đó.
" Tại cậu đó! ". Trần Tử Du trừng mắt với Tạ Thần.
" Còn nói tôi? Không phải tại cậu sao?". Tạ Thần cũng không kém cạnh.
" Hứ! Không thèm nói với cậu. Mặc ca, chờ thϊế͙p͙! ". Nói rồi Trần Tử Du cũng chạy theo cô, Tạ Thần đứng đấy ôm một cỗ tức giận nhìn theo bóng lưng của Trần Tử Du.
Gần trưa, đoàn người dừng lại nghỉ ngơi dưỡng sức. Vẫn còn một nửa đoạn đường, dự đoán tầm khoảng 3h chiều sẽ đến nơi. Cố Tử ngồi trêи một phiến đá, đầu tựa vào thân cây phía sau nhắm mắt dưỡng thần. Lúc nãy cô bị Trần Tử Du nhồi nhét một đống bimbim vào mồm. Cái gì mà nhìn cô ốm yếu chỉ cần một cơn gió là có thể thổi cô bay đi. Con mẹ nó thật muốn đạp nó xuống núi!
" Nóng quá đi mất! ". Trần Tử Du cầm cây quạt mini than thở.
" Nhưng buổi tối lại rất lạnh đó! ". Diệp Vân Huyên vừa chóng cằm vừa gặm bánh quy nói.
" Nhiệt đồ thất thường, nhưng tôi thích! Ê Mặc, sau này chúng ta đi leo núi nữa đi! ". Trần Tử Du hí hửng nói.
" Ừ! ". Cô lơ đễnh gật đầu.
Trần Tử Du quay sang hỏi cô:" Tiểu Huyên đi không? ". Diệp Vân Huyên gật đầu chắc nịch:" Đi chứ! ".
" Vậy chúng ta có một cuộc hẹn rồi nhé!". Trần Tử Du nháy nháy mắt, Diệp Vân Huyên nhoẻn miệng cười tươi. Còn cô chỉ thở dài, một phần phiền phức nhưng chín phần vui vẻ. Kiếp trước Cố Tử cô không đi làm nhiệm vụ thì cũng đi huấn luyện, thời gian nghỉ ngơi rất ít. Những lúc như vậy hoặc là chơi bóng rổ, hoặc là đến quán rượu giải khuây một chút cùng với mọi người trong tổ chức. Nhưng cho dù có vài phút thư giãn, vẫn phải cảnh giác cao độ, đề phòng có kẻ thù ập tới bất ngờ.
Nhưng khi xuyên qua, từ Cố Tử trở thành Trình Di Mặc. Ngoài việc vẫn có bạn bè, cô đã có thêm một gia đình. Cô được cảm nhận thứ tình thương mà từ trước tới này cô đều mong ước. Tuy lúc nào cũng gặp phiền phức với đám nam chủ, bất quá đây không phải lần đầu, cô có thể đối phó với họ. Cuộc sống bây giờ, cô rất thích. Không cần phải đề phòng trước sau, vô ưu vô lo mà sống.
" Trình tiểu thư! ".
" Tiểu Mặc! ".
Hai giọng nam nhân vang lên cùng lúc, khiến cô khó chịu mở mắt ra. Trần Tử Du và Diệp Vân Huyên cũng ngẩng đầu lên, đập vào mắt họ là Tạ Thần, kế bên là một nam sinh tuấn mỹ, nở nụ cười yêu nghiệt.
" Lâm Gia Hạo? ". Tạ Thần nhíu mày nhìn người đứng cạnh.
" Tạ thiếu, xin chào! ". Lâm Gia Hạo cười xã giao, đưa tay ra có ý muốn bắt tay với Tạ Thần.
" Chào! ". Tuy ngoài mặt khó chịu nhưng Tạ Thần vẫn bắt lấy tay cậu ta coi như là phép lịch sự tối thiểu. Lâm Gia Hạo nhướn mày:" Tạ thiếu cũng quen biết Trình tiểu thư sao? ".
" Không những quen biết mà còn rất thân! ". Tạ Thần cười đầy ẩn ý.
" À...". Lâm Gia Hạo nhếch môi. Tạ Thần xỏ hai tay vào túi hỏi:" Lâm thiếu, cậu cũng quen cô ấy sao?".
Lâm Gia Hạo gật đầu:" Đúng vậy, vừa quen cách đây không lâu...".
Cố Tử ngồi nhìn hai nam nhân ngoài miệng lịch sự nhưng trong lòng đang chửi mắng nhau kia mà không khỏi khó chịu. Hai cái tên chết tiệt này lại muốn làm cái rắm gì đây? Định quăng cẩu lương trước mặt cô à? Còn nữa cô quen cái tên họ Lâm này khi nào? Thân với tên họ Tạ này khi nào? Ăn nói xằng bậy!
" Đi thôi! ". Cô mang balo lên rồi nhấc chân rời đi. Trần Tử Du và Diệp Vân Huyên cũng nhanh chóng đuổi theo, trước khi đi còn lè lưỡi chọc quê hai tên kia. Thế là hội anti nam chủ đã có hai thành viên, mà thành viên mới còn là nữ chính!
" Tiểu Mặc! ".
" Trình tiểu thư! ".
Tạ Thần và Lâm Gia Hạo chạy theo cô. Cố Tử lạnh lùng xoay người lại, ánh mắt không gợn sóng, bình tĩnh nhưng đáng sợ khiến họ không dám bước tới.
" Còn đuổi theo, tôi giết hai người! ". Thanh âm trong trẻo mà quỷ dị, bất cứ ai nghe thấy đều toát mồ hôi lạnh. Hai người kia cũng không ngoại lệ.
Thấy cô bỏ đi, dù họ không nguyện ý nhưng cũng không đuổi theo cô. Họ sợ cô giận! Tạ Thần và Lâm Gia Hạo không hẹn mà quay lại trừng mắt nhau, sau đó mỗi người đi về một hướng.
END.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.