" A, mệt quá! ".Trần Tử Du ngồi bệt xuống nền đá, mặt đỏ bừng thở hồng hộc:" Đáng đời! ". Cố Tử lạnh nhạt liếc nhìn Trần Tử Du. Mang đồ cho lắm vào rồi bây giờ mệt đến thở không ra hơi.
Trần Tử Du nhăn nhó:" A Mặc, sao lại nói người ta như vậy chứ? ". Cô không thèm trả lời, quay sang Diệp Vân Huyên đang cầm cây quạt ngồi cạnh Trần Tử Du:" Vân Huyên, nước!".
" A, đây! ". Diệp Vân Huyên đưa chai nước cho cô. Cố Tử mở nắp nốc một hơi hết nửa chai.
" Mặc ca, bọn em mang lều về rồi đây!". Chu Dư Tịnh cùng Phương Hiểu Lâm lúc nãy đã đến chỗ thầy cô lấy lều, chỉ hơn 5 phút đã về. Nhanh thật!
"Cảm ơn!". Cố Tử mỉm cười với họ.
" Không có gì, bọn em cũng dùng chung mà!". Phương Hiểu Lâm ngại ngùng, gãi đầu cười ngượng. Trần Tử Du một bên bĩu môi khinh bỉ:"Háo sắc! ".
"Hai cậu ngồi nghỉ đi, Vân Huyên giúp tôi dựng lều!". Nói rồi cô nhận lấy lều từ tay của họ, Diệp Vân Huyên gật đầu rồi chạy đến cạnh cô, tỏ ý muốn giúp cô đỡ lấy một đầu của lều.
" Không cần, đi thôi! ". Cố Tử nhấc chân đến một chỗ trống trải rồi đặt lều xuống. Dựng lều ở đây sẽ có thể hứng được ánh bình minh, cũng rất gần với các lều khác như vậy sẽ không bị lạc lõng.
"Di Mặc, chúng ta bắt đầu từ đâu?". Diệp Vân Huyên đứng một bên ngây ngô nhìn cô.
"Đến đây tôi dạy cậu!". Cố Tử ngoắc ngoắc tay, Diệp Vân Huyên liền đi về phía cô.
Cố Tử vừa dựng vừa hướng dẫn cho Diệp Vân Huyên, lều này khá to vì có tới 5 người sẽ dùng nên dựng tốn không ít thời gian.
"Tiểu Mặc!".
"Trình tiểu thư!".
Lâm Gia Hạo và Tạ Thần cùng nhau bước về phía Cố Tử, bề ngoài có vẻ họ khá thân thiết với nhau nhưng trong ánh mắt toàn tia chán ghét. Cô không có thời gian bận tâm tới, cật lực dựng lều.
" Tiểu Mặc có cần tôi giúp không?".
" Trình tiểu thư có cần tôi giúp không? ".
Nói xong hai người họ không hẹn mà liếc nhau sắc lẹm, còn cô lại nghĩ họ đang liếc mắt đưa tình.
" Không cần! ". Cô đường đường là sát thủ đứng đầu bảng truy nã của chính phủ thế giới. Hà cớ gì phải nhờ lũ phàm nhân các người dựng giúp?
" Kϊƈɦ thước chiếc lều to lắm, nên em làm một mình sẽ rất mệt. Hãy để tôi giúp em! ". Tạ Thần ôn nhu nhìn cô, Diệp Vân Huyên nhìn thấy, ánh mắt cô ta chứa đầy sự khó chịu.
"Đúng đấy Trình tiểu thư, cô leo núi từ sáng đến giờ chắc cũng mệt rồi, cứ để bọn tôi giúp cô!". Dù cậu ta không ưa gì tên Tạ Thần này, nhưng bây giờ bắt buộc phải đồng tình để được giúp cô.
Cố Tử nhướn mày:" Muốn biết tôi có mệt hay không thì đến đây đánh với tôi một trận! ". Mẹ kiếp! Nghĩ cô là ai chứ? Chỉ có một cái núi đã khiến cô mệt sao?
"À à không cần đâu!". Lâm Gia Hạo phản ứng đầu tiên:"Phải phải, việc gì từ từ nói!".Tạ Thần xua xua tay lắp bắp nói.
"Không cần thì cút!". Cố Tử lạnh nhạt ném cho họ một ánh mắt đầy sát khí, rồi tiếp tục dựng lều. Diệp Vân Huyên đằng kia cũng khôi phục lại vẻ mặt dịu dàng, mỉm cười nhìn cô.
" Tiểu Mặc...".
" Trình tiểu thư..."
Cố Tử quay đầu, trừng mắt với họ.
" Được rồi...". Tạ Thần và Lâm Gia Hạo đồng thanh, tiếc nuối quay lưng bước đi.
Một lúc lâu, lều cũng đã được dựng xong. Hiện tại thầy cô đang nấu bữa tối, mùi thức ăn xộc vào mũi khiến cơn đói của cô kéo đến. Từ trưa đến giờ cô chỉ ăn vài miếng snack của Trần Tử Du để lót dạ, nên bây giờ da bụng đã sắp dính vào da lưng rồi.
"Oa, thoải mái quá!". Trần Tử Du từ đâu bay tới xông thẳng vào trong lều, lăn qua lăn lại cảm thán. Phương Hiểu Lâm vỗ tay:" A, Mặc ca hay thật, còn em thực sự chẳng biết dựng cái lều to đùng này như thế nào cả!". Chu Dư Tịnh ôm mặt:" Đúng thế, cho nên đêm nay em ngủ sẽ rất ngon!".
" Một đám mê muội! ". Trần Tử Du nghe Chu Dư Tịnh và Phương Hiểu Lâm khen cô thì liếc mắt khinh thường. Cố Tử thấy thế thì bật cười, rồi quay sang hỏi Diệp Vân Huyên:" Mệt không? ".
" A, không. Không mệt tí nào! ". Được cô quan tâm trong lòng Diệp Vân Huyên vô cùng vui vẻ.
" Chậc chậc, cẩu lương ăn lúc nào cho hết! ". Trần Tử Du chậc lưỡi:" Muốn chết? ". Cố Tử nhướng mày.
Trần Tử Du chui ra nhảy bổ vào người cô, ôm chặt cô cọ cọ:"Nào có đâu ạ!".
" Buông ra! ". Cô kéo Trần Tử Du ra, vơ lấy chai nước trong tay Diệp Vân Huyên uống một ngụm. Cố Tử hỏi:" Bữa tối ăn gì? ".
Trần Tử Du dùng hai tay chống cằm, nói:" Cô không biết sao? Tối nay chúng ta sẽ ăn cơm cà ri đó nha!".
" Ừ! ". Cố Tử ném chai nước sang một bên.
Trần Tử Du hí hửng nhìn cô:"Cô có biết ai nấu không?".
" Ai? ". Cố Tử nhướn mày. Trần Tử Du mắt loé sáng:" Là chủ nhiệm lớp cô - Lý Nhã!".
"Thì sao?".
Trần Tử Du mang một mặt đầy tiếc nuối nói:"Ài...cô chẳng biết gì cả, cô Lý từng là bếp trưởng ở nhà hàng nổi tiếng nhất nước ta - Hoàng Long. Sau khi lấy chồng thì chuyển sang làm giáo viên nên tài nghệ cứ thế giấu nhẹm đi! ".
" Sao cô ấy lại đi làm giáo viên thế? ". Diệp Vân Huyên cùng hai người kia cũng chen vào nghe ngóng.
Trần Tử Du che miệng cười:" Đây là một mẩu chuyện đầy cẩu lương! Chồng của cô Lý bảo với cô ấy rằng "Làm đầu bếp, tay em sẽ bị thương, bị bỏng, như vậy anh xót lắm!" nên cô Lý mới bỏ nghề sang làm giáo viên! ".
" Oa, thật hạnh phúc!". Phương Hiểu Lâm ôm mặt ngại ngùng.
" Chồng cô Lý thật tốt!". Chu Dư Tịnh cười khanh khách, tay đánh vào vai Phương Hiểu Lâm liên tục.
"Hai cái đứa này! Có phải chồng của hai cậu đâu mà làm cái quái gì vậy?". Trần Tử Du khinh thường.
Chu Dư Tịnh bĩu môi:"Chúng tôi có sao nói vậy thôi mà!".
" Đi ăn! ". Cố Tử kiềm nén cơn đói, gằn giọng nói.
Diệp Vân Huyên, Trần Tử Du và hai người kia nhanh chóng chạy theo cô. Đến nơi ăn của trường Tây Dương, mùi cà ri càng thơm lừng. Bây giờ đây Cố Tử rất muốn xông vào ăn sạch nồi cà ri đó!
" Tiểu Mặc, phần cơm của em này, tôi lấy hộ em đấy! ". Tạ Thần đưa đĩa cơm cho cô. Dù bây giờ cô rất đói nhưng đồ của tên này cô sẽ không bao giờ đụng.
Cố Tử không màng đến, lách qua người hắn đi về phía cô Lý lấy cơm. Tay Tạ Thần lơ lững giữa không trung, đôi mắt nhìn đĩa cơm trêи tay đầy đau lòng. Hoá ra cảm giác bị từ chối là như thế sao?
" Cảm ơn nhé Tạ thiếu! ". Trần Tử Du giật lấy đĩa cơm, cười đắc ý nhìn Tạ Thần.
" Này! Sao cậu vô duyên thế hả? Tôi lấy phần cơm này là cho Tiểu Mặc!". Tạ Thần nổi đoá.
Trần Tử Du cười ngả ngớn:" Nhưng cô ấy có nhận đâu, nên tôi thay cậu ăn nó!".
" Dù cô ấy không nhận cũng không đến lượt cậu! ". Tạ Thần định đưa tay lấy lại đĩa cơm thì Trần Tử Du tránh đi.
Trần Tử Du múc một muỗng cơm, nhướn mày nói với Tạ Thần:"Nó là của tôi rồi!".
" Cậu...". Nhìn Trần Tử Du rời đi với đĩa cơm mà hắn lấy cho cô, hắn hận không thể ném Trần Tử Du xuống vực.
Còn đương sự thì đang hớn hở ăn cơm, mặc kệ tên nào đó đang tức xì khói đằng kia.
" Đứng lại! ". Diệp Vân Huyên cầm đĩa cơm chuẩn bị đi tìm cô thì bị chặn đường, ngước mặt lên thì nhìn thấy ba nữ sinh đụng trúng mình vài hôm trước.
" Các...các người muốn gì? ". Diệp Vân Huyên lùi lại vài bước, nhìn người trước mặt
" Tôi muốn đĩa cơm cô, mau đưa cho tôi! ". Kiều Mạn Dung chỉ vào đĩa cơm trêи tay Diệp Vân Huyên.
Diệp Vân Huyên chỉ vào đĩa cơm của cô ta nói:" Cô đã có rồi sao còn muốn của tôi chứ?. Kiều Mạn Dung trợn mắt:" Tôi thích! Cô có đưa không? ".
Diệp Vân Huyên kiên quyết cầm chặt đĩa cơm trêи tay:"Không đưa!".
" Mày gan lắm, tao sẽ cho mày biết hậu quả dám cãi lời tao! ". Kiều Mạn Dung từ từ bước tới gần Diệp Vân Huyên giơ tay định đánh thì một giọng nói vang lên, khiến ả nhanh chóng rụt tay lại.
" Làm càn! ". Cố Tử kéo Diệp Vân Huyên ra phía sau mình, lạnh lùng nhìn Kiều Mạn Dung.
" Trình...Trình Di...Mặc...". Kiều Mạn Dung lắp bắp:" Muốn làm gì? ". Thanh âm lãnh đạm đến đáng sợ doạ đám người Kiều Mạn Dung suýt nhảy dựng, bọn ả cố gắng bình tĩnh trả lời cô: " T-tôi...tôi chỉ là...nói chuyện với...Diệp Vân Huyên một chút! ".
" Cô ta làm gì? ". Cô quay đầu nhìn người đằng sau.
" Họ muốn lấy phần ăn của tớ...". Diệp Vân Huyên nắm lấy ống tay áo cô, cúi đầu nói nhỏ.
" Đói? ". Cố Tử liếc nhìn lại Kiều Mạn Dung đang run cầm cập, ánh mắt sợ hãi khi đối diện với cô: " Không, không có! ".
Cố Tử nhướn mày:" Không có? ".
" Tôi xin lỗi cậu! ". Kiều Mạn Dung nhắm chặt mắt, ả không dám nhìn cô, ánh mắt của cô cực kỳ đáng sợ. Cố Tử nửa cười nửa không nói:" Tôi không làm gì các cô, thì sao phải xin lỗi tôi? ".
Kiều Mạn Dung lúi húi:" Xin lỗi cậu, Diệp Vân Huyên! "
Cố Tử lẳng lặng quay đầu nhìn Diệp Vân Huyên, cô ta chỉ gật đầu nhẹ. Chậc chậc, cô quá vị tha rồi nữ chính à! Ít nhất phải bắt ả quỳ xuống xin lỗi hoặc làm sai vặt cho cô chứ? Thật là...
" Cút! ". Cố Tử lạnh lùng nhìn đám người đứng sát vào nhau, mặt trắng bệt. Nghe cô nói thì như được ân xá vắt chân chạy trối chết.
END.