Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Chương 142:




Nói đến xe đạp, Từ Hương Quyên hỏi: "Hôm nay đẩy xe đạp em đi sửa chưa?"
Thật ra là chiều ngày hôm qua hư giữa đường, lại quá muộn, nên bảo ông chồng mình ban ngày hôm nay đẩy đi sửa giùm cô.
Chu Trình Ninh: "Sửa được rồi, ngày mai không muốn lái xe cũng có thể bảo chồng em chở em."
Từ Hương Quyên: "Không muốn để chồng đón đưa, bên ngoài nóng bức quá...... em thật đúng là một người vợ săn sóc chồng."
Chu Trình Ninh: "Phu nhân săn sóc à, em hẳn phải biết rằng chồng em rất muốn đưa đón em."
Từ Hương Quyên: "Không, anh còn phải ở nhà trông nom hai đứa con đáng yêu của chúng ta."
Chu Trình Ninh nói chuyện bình thường lại: "Quyên, sau tháng 9 anh sẽ rất ít có rảnh."
Từ Hương Quyên: "Ừ, em sẽ trông con, anh học tập cho giởi với làm việc đàng hoàng...... Chờ lát nữa còn phải mua dấm, em sẽ nhắc anh dừng xe, giờ chuyên tâm lái xe đi, vất vả ba nó rồi."
Chu Trình Ninh muốn nói không có liên quan gì đến hai đứa nhỏ, là hai vợ chồng họ, nhưng lúc này vẫn là chuyên tâm lái xe trước đi.
Mua dấm xong mang về tiệm cơm, Từ Hương Quyên đổ dấm vào hũ dấm rỗng trên bàn.
"Mẹ."
"Ngưu Ngưu có chuyện gì?" Vừa khéo Từ Hương Quyên mới đổ đầy một hũ dấm, xách theo nửa túi dấm, hỏi Ngưu Ngưu có chuyện gì vậy.
"Tối nay muốn ngủ chung với chú họ ở đó." Ngưu Ngưu chỉ vào gian phòng nhỏ trong tiệm cơm.
Từ Hương Quyên còn rất ngoài ý muốn: "Ngưu Ngưu không sợ sao?"
Ngưu Ngưu: "Chú họ không sợ."
Chú họ không sợ, nhóc cũng không sợ.
Tống Bình An: "Chị dâu, mẹ em có ca đêm, ba em đi công tác ngoại tỉnh rồi, đều không ở nhà, ngủ với Ngưu Ngưu ở chỗ này không sao hết, em đã nói với ba mẹ và cả cụ bà cách vách rồi."
Từ Hương Quyên hỏi Ngưu Ngưu: "Là chủ ý của Ngưu Ngưu sao?"
"Đúng vậy." Ngưu Ngưu không phủ nhận, thật ra thì gần đây nhóc đều đang nghĩ ngợi về việc này, hôm nay mới mở miệng nói với mẹ.
Từ Hương Quyên: "Ở thì không thành vấn đề, nhưng Ngưu Ngưu phải đánh răng rửa mặt, còn phải rửa chân, không được làm ồn chú lúc chú buồn ngủ."
Trong gian phòng nhỏ của tiệm có đồ dùng tẩy rửa, để Bình An với Ngưu Ngưu ngủ lại mấy buổi tối không sao hết, gần đây cũng chỉ có mấy đứa nhỏ ngủ trưa nghỉ ngơi qua, chăn với nệm cách mấy hôm phơi phóng một lần, vệ sinh chắc chắn không thành vấn đề.
"Dạ!" Ngưu Ngưu ứng lời xong thì dẫn chú họ đến gian phòng nhỏ ngay, sắp xếp tối nay ngủ.
"Nói cái là muốn làm à." Từ Hương Quyên tiếp tục rót dấm.
Tối nay Ngưu Ngưu ngủ ở tiệm cơm, trong lòng Chu Trình Ninh có chủ ý...... con của anh rốt cuộc đã làm một chuyện tốt rồi.
Ngưu Ngưu với Bình An muốn ngủ lại ở tiệm cơm, dì Triệu làm việc xong thì rời khỏi tiệm, dư lại người nhà họ lưu lại ăn cơm.
Cơm nước xong, Từ Hương Quyên trước hết là an bài công tác trọ lại tối nay cho hai đứa nhỏ, chờ sắp xếp xong lại rời đi với Qua Qua và A Ninh.
Từ Hương Quyên: "Sáng mai Bình An coi chừng Ngưu Ngưu rửa mặt giúp anh chị nhé, quạt điệt thì tối lạnh chỉ bật mức một thôi, Ngưu Ngưu nếu vẫn cứ nói chuyện ầm ĩ em, ngày mai em cứ nói với chị, để chị giáo dục Ngưu Ngưu."
Tống Bình An đều vâng dạ.
Cần dặn dò đều đã dặn, xác định không có việc gì xong, Từ Hương Quyên khóa kỹ cửa dẫn theo một lớn một nhỏ khác đi về.
Ba mẹ với chị đi rồi, Ngưu Ngưu thả bay bản thân, mời chú họ chơi món đồ chơi của nhóc, nhóc còn muốn móc mặt dây vàng nghé con ra khỏi áo.
Đến giờ, Tống Bình An thúc giục Ngưu Ngưu: "Ngưu Ngưu, nên ngủ rồi."
Chị dâu nói với cậu giờ ngủ của Ngưu Ngưu rồi, cậu đương nhiên phải nhắc nhở Ngưu Ngưu ngủ, chứ không ngày mai dậy trễ, chị dâu không cho Ngưu Ngưu ngủ lại bên ngoài nữa đâu.
Món đồ chơi để trên giường Ngưu Ngưu đều nhìn một lượt, đều đã cho chú họ chơi rồi, có thể cất về lại chuẩn bị ngủ.
Giúp Ngưu Ngưu cất đồ chơi, cất xong rồi, Tống Bình An bảo Ngưu Ngưu nằm về lại ổ chăn, chờ Ngưu Ngưu đã nằm yên rồi thì cậu đi tắt đèn.
Tắt đèn không đại biểu cho đã ngủ, buổi trò chuyện đêm khuya do Ngưu Ngưu khởi xướng mới bắt đầu: "Chú họ, mẹ sẽ nhớ con, ba chắc chắn không nhớ con, chị thì không biết."
Chị là đứa bé lớn, hứng thú và sở thích rất nhiều, không có nhóc cũng có thể chơi rất vui vẻ.
Tống Bình An: "Có phải đây là lần đầu tiên Ngưu Ngưu ngủ lại bên ngoài một mình không?"
"Dạ, lần đầu tiên, chị nói sau khi lớn lên rồi cũng phải trọ lại bên ngoài một mình." Từ khi Ngưu Ngưu có ký ức đến nay, đêm nay thật là lần đầu tiên.
Tống Bình An: "Qua Qua nói không sai, sau khi lớn lên đích xác phải ra ngoài ở, không có ba mẹ ở bên người."
Thật ra thì Tống Bình An bây giờ đang là trạng thái một mình đây, cũng chưa từng oán trách cha mẹ, đối với cha mẹ cậu ngược lại là tương đối xa lạ.
Không biết nên câu thông như thế nào, đến cái tuổi bây giờ, cũng không còn có ý niệm muốn đi câu thông nữa.
Ngưu Ngưu: "Con ra ngoài ở, ba chắc chắn rất vui vẻ."
Tống Bình An: "Vì sao? Có điều các ba đích xác đều chẳng thế nào biểu đạt tình cảm, không chừng mà mặt ngoài vui vẻ, thật ra lại khổ sở trong lòng."
Cha con Ngưu Ngưu ở chung với nhau, trông còn rất bình thường, ngẫu nhiên đúng có chút ấu trĩ.
Ngưu Ngưu: "Ba không khổ sở, ba thích mẹ nhất, cả ngày đét mông con."
Ba ba đang bị Ngưu Ngưu lên án kia, giờ khắc này đích xác chả thế nào nhớ đến đứa con ở bên ngoài, chỉ chờ mong đoạn thời gian sau khi Qua Qua ngủ tối nay.
Từ Hương Quyên không giống ba Ngưu Ngưu, cô xác thật nhớ Ngưu Ngưu, về nhà còn nhắc Ngưu Ngưu mấy câu, nhóc con nhỏ như vậy mà tâm đã dã, mới mấy tuổi nha, đã dám ngủ bên ngoài rồi.
Tuy lo cho Ngưu Ngưu, nhưng tối đến nên ngủ vẫn là buồn ngủ.
Vì Ngưu Ngưu không ở đây, nên vị trí ngủ tối nay hơi điều chỉnh chút, Từ Hương Quyên ngủ chính giữa, Qua Qua ngủ bên trong, Chu Trình Ninh ngủ bên ngoài.
Từ Hương Quyên mới đầu là đắp chung một cái chăn với Qua Qua, nói chuyện phiếm với cô bé, trên danh nghĩa là cuộc tán gẫu giữa con gái, không cho ba nghe, ba phải bịt tai lại, nhưng thật ra chính là ba mẹ muốn ngủ, lừa con nít thôi.
Chờ Qua Qua ngủ được một hồi lâu, Từ Hương Quyên mới đi vào bếp với Chu Trình Ninh.
Chứ ở buồng trong đánh thức Qua Qua thì không tốt lắm.
Dù cho có ở trong bếp thì cũng phải bật quạt, một là vì trời nóng bức, không mở quạt chắc phải nóng đến choáng, một cái khác là tiếng quạt lớn, còn có thể che lấp đi những tiếng động khác.
...
Từ Hương Quyên: "Em đi cao ốc bách hóa, sáng nay ba nhớ rõ kiểm tra xem Ngưu Ngưu có rửa ráy sạch sẽ chưa nhé, Qua Qua cũng trông em giúp mẹ với."
Hai cha con sôi nổi đáp ứng, nhìn mẹ đạp xe rời đi.
Qua Qua ngồi trên xe đạp ba cưỡi, chờ xe đi được một chốc rồi mới hỏi ba: "Ba ơi, về sau có phải mẹ sẽ trừ bỏ ăn cơm chiều đều không ở trong tiệm cơm hay không?"
Chu Trình Ninh: "Mẹ có việc khác phải làm, chờ tháng 9 tụi con đi học rồi, ba cũng đi làm, thời gian mẹ ở tiệm cơm sẽ liền tương đối nhiều."
Thật ra thì dựa theo cái hiện trạng này đây, Chu Trình Ninh cảm thấy đến lúc đó vợ càng có khả năng sẽ lại mướn thêm một dì tới làm việc.
Từ Hương Quyên đích xác có quyết định này, rốt cuộc Nhị Điệp tới năm tư là ở trường không có việc gì mấy, cũng từ bỏ việc làm trường phân phối để chuyên tâm làm sự nghiệp của mình.
Muốn tự mình ra làm ăn, đầu óc liền không thể quá cứng nhắc, linh hoạt chút để dù có tới tử lộ cũng vẫn có thể tuyệt lộ cầu sinh.
Tuy giờ không phải thời đại internet, muốn Nhị Biệt hot cả nước rất khó, nhưng ở Hoa Đô, luôn có thể từ từ đánh danh khí ra được.
Chỉ một lần là xong có chín thành không phải thành công thật sự, thật muốn thành danh, vẫn là phải dựa vào tích lũy ở giai đoạn trước.
Nhị Điệp không có bao nhiêu kinh nghiệm xã hội, tuy cuối cùng thành công, nhưng đã tốn không ít thời gian.
Cô chính là muốn dùng những gì cô biết, giúp Nhị Điệp một phen, giúp cô bé bớt đi chút đường vòng.
Nhị Biệt ổn định xuống rồi, cô còn phải đi xem cửa hàng mặt tiền, đơn xin phê căn hộ của nhà muốn xuống cần có thời gian, giờ tuổi mấy đứa nhỏ không tính lớn, chỗ ở trước mắt còn có thể ứng phó, cho nên cửa hàng mặt tiền của tiệm cơm có thể xếp lên lo liệu rồi.
Cửa hàng mặt tiền hiện tại của tiệm cơm Cửu Sinh không đủ lớn, hơn nữa nếu không mua cửa hàng mặt tiền, chờ tới khi cạnh tranh giá thật sự là lỗ cực kỳ.
Trong tiệm cơm.
"Chị ơi, mẹ đâu?" Sáng nay Ngưu Ngưu đều là tự mình mặc quần áo rời giường và đánh răng rửa mặt, muốn để mẹ biết nhóc rất là nghe lời.
Chỉ là nhóc nhìn mấy lần, đều chỉ có chị với ba tới.
Qua Qua trả lời: "Mẹ đi cao ốc bách hóa rồi."
Nghe thấy mẹ đi cao ốc bách hóa, Ngưu Ngưu lập tức mất mát.
Chu Trình Ninh hỏi Bình An Ngưu Ngưu có quậy không, đêm qua có phải là ngủ rất muộn không.
Đừng tưởng rằng mẹ không ở đây, nhóc ta liền có thể vô pháp vô thiên.
Lời ba hỏi chú làm biểu tình của Ngưu Ngưu lập tức sinh động lên, không còn mất mát vừa rồi nữa, không cần chú họ nói, chính nhóc nói với ba đi: "Không quậy, ngủ rất sớm!"
Chu Trình Ninh: "Thật sự ngủ rất sớm à? Ngưu Ngưu chính là thích nói dối, ba không tin."
Ngưu Ngưu: "Không nói dối! Ba hư!"
Tống Bình An kịp thời mở miệng: "Anh họ, Ngưu Ngưu không quậy, tối ngủ sớm, sáng cũng dậy sớm."
Chu Trình Ninh: "Vậy à, vất vả Bình An em chăm cháu nó rồi."
Qua Qua thấy em trai lại muốn bắt đầu đấu võ mồm với ba: "Ngưu Ngưu, chúng ta chờ cơm sáng đi, ăn sáng xong liền có thể ra ngoài chơi."
Muốn đi ra ngoài chơi, Ngưu Ngưu đuổi ba đi trộn bột bằng nước nóng cho các bé ăn.
Dì Triệu còn chưa tới giờ đi làm, cơm sáng chính là bột trộn nước nóng Chu Trình Ninh làm.
Phải làm cơm sáng, Chu Trình Ninh không có quậy với Ngưu Ngưu nữa, còn nghĩ sáng nay vợ đi cao ốc bách hóa có ăn sáng đàng hoàng hay chưa.
Nhất định phải ăn sáng a, bằng không bị đói phải khó chịu cỡ nào.
...
Tháng 9.
Tuy rằng nhiều thêm chương trình học nghiên cứu sinh, thời gian bị sắp xếp càng thêm khít, nhưng mà không chậm trễ Chu Trình Ninh buổi sáng đưa Qua Qua đi học.
Chiều thứ 4 và thứ 6 cần vợ đi đón con, vì Chu Trình Ninh vào thứ 4 với thứ 6 tan tầm xong còn có hai tiết học nghiên cứu sinh, ngay cả ngày nghỉ cũng có tiết.
"Mẹ ơi, ba đi làm gì vậy?" Cứ việc Ngưu Ngưu hay đấu võ mồm với ba cả ngày, nhưng mà ngày nghỉ ba không ở nhà, nhóc vẫn là nhớ ba.
Gần đây ba nó về nhà cũng là đang học tập, tuy là đang học tập, nhưng mà Ngưu Ngưu có thể thấy được ba, cho nên cũng không nhớ đến vậy: "Ba đi học, chiều nay ăn về nhà."
Ngưu Ngưu: "Ba là người lớn, người lớn cũng phải đi học sao?"
Từ Hương Quyên: "Đúng vậy, học vô chừng mực, nếu muốn học tập, có thành ông bà già cũng có thể học."
Ngưu Ngưu tưởng tượng đến biến thành ông bà già rồi cũng phải học tập, lập tức đình chỉ đề tài học tập, dẫn mẹ đến gian phòng nhỏ ở tiệm cơm cho mẹ xem chăn nhóc đã xếp.
Tuy chú họ khai giảng, tối Ngưu Ngưu không thể ngủ ở phòng nhỏ của tiệm nữa, nhưng ngủ trưa vẫn là ngủ ở buồng nhỏ.
Hôm nay chị đi chơi với bạn học rồi, không đi sân thể dục và cũng không ở tiệm cơm.
Chị không đi sân thể dục, Ngưu Ngưu cũng không biết có thể chơi đùa nói chuyện với bạn nhỏ nào, bèn dứt khoát ở trong tiệm cả ngày luôn, ngủ trưa cũng là ngủ một mình, tỉnh ngủ rồi liền xếp chăn gọn.
Chị không ở đây, cho nên hôm nay phá lệ nhớ ba.
Từ Hương Quyên đi theo Ngưu Ngưu vào buồng nhỏ, nhìn một cục chăn mềm như không chẳng hề có quy luật gì: "Ngưu Ngưu nhà ta thật lợi hại, đều đã biết tự xếp chăn rồi, giỏi quá, xếp chỉnh tề hơn ba nhiều."
Vì dỗ bé con vui vẻ, nhiều thêm mấy câu trái lương có sao đâu?
"Mẹ, về sau con gấp chăn!"
Từ Hương Quyên ôn nhu nói: "Ngưu Ngưu, chăn trong nhà quá nặng, một mình một đứa bé như con không gấp nổi, chờ lớn lên chút rồi, cao hơn cả chị rồi đó, vậy là có thể gấp nổi rồi."
Khen bé con có một điểm không tốt, ấy chính là bé con quá dễ xem là thật.
"Được rồi mẹ, con có thể xếp cái nhỏ, cái nhỏ con xếp nổi."
"...... Tốt, Ngưu Ngưu nhà ta thật hiểu chuyện."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.