Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Chương 145:




Câu cá yêu cầu ánh mắt tốt, cần câu phải câu lấy được "cá" trong "ao cá".
Ao cá này thật ra chỉ là một miếng đất được quây ra, còn chẳng có nước.
Cá là cái rổ nhỏ rất nhỏ, còn nhỏ hơn cả cái Ngưu Ngưu xách, các cha các mẹ phải câu rổ lên cho các bạn nhỏ, các bạn nhỏ phải đưa nó tới cái rổ to thuộc về mình, cách đó ước chừng 30m, thời hạn 5 phút.
Mà móc câu cá cũng không phải móc câu mảnh, rốt cuộc là phải câu được cái rổ nhỏ mà, cần câu bình thường không câu nổi.
Từ Hương Quyên câu được cái đầu tiên liền bảo Ngưu Ngưu trước hết đừng có lấy qua kia, chờ cô câu nhiều được mấy cái lại lấy qua.
Qua Qua ở cạnh xách cái giỏ đựng hoa hồng nhỏ, cầm đồng hồ của mẹ xem thời gian.
Qua mỗi phút liền nhắc mẹ một lần.
Lúc đến hai phút, Từ Hương Quyên câu được 5 cái rổ nhỏ, bởi vì 5 cái là cực hạn của Ngưu Ngưu, bảo Ngưu Ngưu cầm cẩn thận một chút mà qua đó.
Đương nhiên không phải cẩn thận coi chừng cái rổ, mà chính nhóc con phải cẩn thận.
Lúc Ngưu Ngưu xuất phát các bạn nhỏ khác đều đã qua lại mấy bận rồi, có điều ai cũng không lấy nhiều trong một chuyến như nhóc.
Mới đầu khi mẹ bảo nhóc trước hết đừng có lấy rổ ấy, nhóc còn rất gấp, nhưng lúc này có nhiều rổ như vậy, Ngưu Ngưu cảm thấy nhất định có thể lấy được hạng nhất.
Ngưu Ngưu đi rồi, Từ Hương Quyên vẫn là quyết định câu rổ nhỏ, trừ bỏ hai cái đầu tiên không quá thuần thục, về sau cô đã có thể thuần thục câu lên, các phụ huynh khác đều không nhanh tay bằng cô.
Ngưu Ngưu lại trở về, cầm 4 cái rổ lại đi rồi.
Trong 5 phút nhà bọn họ cầm tổng cộng 12 cái rổ nhỏ, hạng nhất.
Lại là 3 đóa hồng nhỏ.
Một nhà ba người cùng nhau hành động, đá cầu thì hồi Từ Hương Quyên vẫn là cô bé đã biết chơi rồi, giờ tìm không thấy cảm giác, vậy ấn theo ban đầu nói, Qua Qua lên sân khấu.
Trong quy tắc không có nói là không cho trẻ con đá, dù sao đại biểu cho Ngưu Ngưu là được.
Qua Qua đá được hạng 2, có một bà mẹ rất lợi hại, đá đến phi thường thuần thục, Qua Qua bại bởi chị ấy.
"Chị rất lợi hại rồi, em một cái cũng không biết đá." Ngưu Ngưu an ủi chị.
Cái chân ngắn nhỏ của Ngưu Ngưu nâng lên cũng đã rất khó khăn rồi, càng khỏi nói tới đá cầu.
Từ Hương Quyên thấy Qua Qua như là bởi vì không được hạng nhất mà mất mát, an ủi nói: "Qua Qua còn lấy được 2 đóa hồng nhỏ đó, đích xác rất lợi hại, ta nghỉ ngơi một lát đi, đi đổi kẹo ăn đã."
Cái rổ chứa hoa hồng nhỏ là Ngưu Ngưu xách, Từ Hương Quyên dắt hai bé con đi đến chỗ trao đổi hoa hồng nhỏ.
Chỗ trao đổi hoa hồng nhỏ đã có bạn nhỏ đổi kẹo ăn rồi, Từ Hương Quyên nhìn vật phẩm trên đài một cái.
Kẹo là 1 đóa hồng nhỏ 1 viên, bánh quy là 2 đóa hồng nhỏ 1 miếng, quýt là 5 đóa hoa hồng nhỏ 1 quả, táo là 10 đóa hoa hồng nhỏ.
"Mẹ, chúng ta đi chơi tiếp đi, đổi cái này." Ngưu Ngưu muốn 1 quả táo to.
Hiện tại bọn họ có 8 đóa hoa hồng nhỏ, lại thắng 2 đóa liền có thể đi đổi táo rồi.
Qua Qua: "Mẹ, chúng ta lại đi chơi mấy trò nữa đi, đến lúc đó nhiều hoa hồng nhỏ rồi, kẹo, bánh quy hay quýt với táo gì cũng có."
Hai đứa nhỏ tựa hồ đều coi trọng quả táo to, Từ Hương Quyên liền dẫn hai bé đi chơi tiếp.
Tiếp đó là đi chơi vận cầu, lúc này cỡ chừng 25m, đi tới đi lui.
Hôm nay có không ít các ba các mẹ tới, vì công bằng, dưới tình huống nhân số đông đúc, vận cầu vẫn là các mẹ so một lượt, các ba so một lượt.
Lần này Từ Hương Quyên cũng không lấy hạng nhất, mà lấy hạng ba.
Có hoa hồng nhỏ là được, Từ Hương Quyên lại dẫn hai người bạn nhỏ đi dạo tiếp.
Nhìn thấy có trò cắt giấy dán cửa sổ, Từ Hương Quyên đi vây xem.
Quy tắc trò cắt giấy dán cửa sổ có hơi không khác biệt, là các ba mẹ trong vòng 2 phút cắt ra, để một bạn nhỏ lớp lá làm trọng tài chọn hạng nhất nhì ba.
Bé trai thiết diện vô tư, nhìn liền sẽ không cho mi mặt mũi, sẽ không khẩu hạ lưu tình đâu.
"Ngưu Ngưu đừng có nhìn anh trai, nhìn anh cũng vô dụng." Từ Hương Quyên còn đang vây xem, có hai tổ lượt chơi đang xếp hàng, thấy Ngưu Ngưu nhìn chằm chằm vào cậu trọng tài nhỏ, cô nói một câu rồi tiếp tục vây xem.
Tiếng cười vui của trò này vẫn là rất nhiều, biết cắt còn có thể nói gì đó, không biết cắt, mi cũng không biết cái cắt ra là cái gì.
Bàn cho trò cắt giấy dán cửa sổ khá cao, có giáo viên chuyên trông coi, kéo sẽ không bị các bạn nhỏ sờ tới, kéo cũng khá là cùn, là kiểu có thể cắt giấy thôi ấy.
"Anh ơi, mẹ em cắt đẹp nhất." Ngưu Ngưu nói với tiểu trọng tài xong thì đi đến bên mẹ.
Từ Hương Quyên cũng chưa nói muốn tham gia đâu, vậy mà đã nghe được con trai hư hư thực thực lôi kéo làm quen với người ta.
Có điều bé con cũng nói rồi, vậy cô liền xếp hàng chờ chút vậy.
Trước kia lúc nhà ăn tết cũng sẽ cắt giấy dán cửa sổ, rốt cuộc khi đó nhà đâu có tiền gì đâu, ăn cái tết vui vẻ phải tự mình động thủ.
Đến phiên tổ Từ Hương Quyên cắt, cô bằng ký ức xếp giấy, cắt vài cái, đến giờ lại mở ra.
Tiểu trọng tài tuy trước đó không có bao lâu có nghe được nhóc con nào đó nói lời như lôi kéo làm quen mà lại không quá khách quan chính trực, nhưng vẫn là không có bất kỳ dao động gì, nên cho hạng nhất liền cho hạng nhất.
Từ Hương Quyên hạng nhất.
Cầm 3 đóa hồng nhỏ, Ngưu Ngưu vẫn là không quên nói với anh trai trọng tài: "Mẹ em cắt đẹp nhất, tạm biệt anh trai."
Từ Hương Quyên tiếp tục dắt hai bé con đi dạo, còn thấy được người một nhà Quản Thiến, Ấn Nhạc và Trư Trư.
Trư Trư cõng cặp sách nhỏ, nhìn thấy trên tay Ngưu Ngưu xách theo một rổ hoa hồng nhỏ, nhóc muốn anh Ngưu Ngưu tặng nhóc hoa hồng nhỏ.
Ngưu Ngưu không muốn tặng hoa hồng nhỏ cho Trư Trư, mẹ lại đang nói chuyện với ba mẹ Trư Trư, chỉ có thể đưa mắt xin nhờ chị giúp đỡ.
Có thể lấy hoa hồng nhỏ đổi kẹo cho Trư Trư, nhưng mà không muốn đem hoa hồng nhỏ cho Trư Trư, hoa hồng nhỏ là nhóc với mẹ và chị vất vả thắng được.
Dù sao Ngưu Ngưu chính là nhận hoa hồng nhỏ đó, không muốn đưa hoa hồng nhỏ cho Trư Trư.
Qua Qua giải vây thay Ngưu Ngưu: "Trư Trư, chơi trò chơi liền có hoa hồng nhỏ, nà, chị lấy rổ mới cho em, chị với Ngưu Ngưu dẫn em đi chơi trò chơi của con nít nha."
Mấy người lớn thấy thế bèn đuổi kịp các bạn nhỏ, chỉ sợ các bé con đi lạc.
Quản Thiến nói chuyện với Từ Hương Quyên: "Cô dẫn mấy đứa nhỏ tới sớm thật."
Từ Hương Quyên: "Mấy nhóc con nhà tôi ra chơi không kéo dài, đi sớm chút cũng ít người hơn, bọn tôi đều đã chơi mấy trò rồi."
Quản Thiến: "Trư Tử nhà tôi rề rà ở nhà lâu thậtt lâu, tôi nói dứt khoát khỏi đi đi, nó một hai đòi ra cửa, còn chuyên cõng cặp táp tới, nói là chính mình sẽ có rất nhiều đồ ăn."
Hôm qua Trư Trư có nhìn thấy các cô giáo mua rất nhiều đồ ngon nha, nhóc còn đòi một viên kẹo ăn.
Lúc này Trư Trư đã được dẫn đi chồng khối gỗ, Ngưu Ngưu nhỏ người, hiện tại Trư Trư còn lùn hơn Ngưu Ngưu nửa cái đầu, tính tình cũng không trầm ổn như Ngưu Ngưu vậy, mới chồng đến khối gỗ thứ ba cũng đã run lên, khối thứ hai cũng không chồng cho ngay, xiêu xiêu vẹo vẹo mà đặt trên khối thứ nhất.
Thả được khối thứ ba xuống, Trư Trư trực tiếp gọi ba, nhưng đây là hạng mục của các bạn nhỏ, Ấn Nhạc đương nhiên không có khả năng tham gia rồi, chỉ ở bên cạnh cổ vũ Trư Trư, bảo Trư Trư lại ổn chút.
Trư Trư cảm thấy ba là đang chỉ huy nhóc, không có chút tác dụng nào, nhóc tức giận mà đẩy khối gỗ ra, không chồng nữa.
Đẩy khối gỗ rồi xem như Trư Trư chủ động bỏ thi, chủ động bỏ thi thì cũng thôi đi, bạn nhỏ Trư Trư còn đòi hoa hồng nhỏ với cô giáo.
Cô giáo nói trong top 3 mới có, Trư Trư lại cứ cứng đầu nói mình là hạng nhất.
Quản Thiến nhìn không được, túm lấy tay con trai rời khỏi hiện trường: "Xếp thứ nhất đếm ngược đừng nói nữa, Trư Trư con thấy có mất mặt không, mẹ phải mất mặt thay con đó, để ba con thắng hoa hồng nhỏ cho con đi."
Nếu nói Ngưu Ngưu thuộc về kiểu muốn lôi kéo làm quen, Trư Trư liền thuộc về kiểu muốn tay không bắt sói trắng, tiếc thay nhóc có một bà mẹ sĩ diện, kiên quyết xách nhóc ta đi mất.
Tính tình Trư Trư ầm ĩ, lúc ở lớp mẫu giáo bé còn có thể kiên nhẫn dẫn dắt các bé nhỏ, sau lớp mẫu giáo bé bản tính nhóc lại trồi lên, làm ầm ĩ, ầm ĩ cực kỳ.
Từ Hương Quyên với hai đứa nhỏ liền dẫn theo cả nhà Trư Trư đi đến mấy hạng mục nhà bọn họ đã chơi.
Ấn Nhạc chơi mấy trò chơi, tuy không phải mỗi lần đều được hạng nhất, nhưng vẫn luôn có thể thắng được hoa hồng nhỏ cho Trư Trư, dù cho không nhiều bằng của Ngưu Ngưu.
Chính mình đã có hoa hồng nhỏ, chí ít Trư Trư sẽ không quấn lấy Ngưu Ngưu đòi hoa hồng nhỏ, Trư Trư xách theo rổ mà đi giống như Ngưu Ngưu, ba mẹ nhóc muốn xách giùm cho, nhóc còn không cho, nhóc muốn tự mình xách.
"Ba!" Ngưu Ngưu nhìn thấy ba, lập tức gọi ba, cả cái rổ trên tay cũng thả xuống đất, chạy tới bên người ba.
Trên tay Chu Trình Ninh còn xách theo túi xách, học xong hai tiết bèn vội vã chạy tới, Ngưu Ngưu nhào về phía anh, anh cũng đón được Ngưu Ngưu, bế Ngưu Ngưu lên.
Qua Qua xách cái rổ Ngưu Ngưu để trên đất lên, gọi ba xong thì tiếp tục nhìn mẹ thi đấu.
Lúc này mẹ đang tham gia trò dùng đũa gắp bóng bàn, đúng là đang lúc thi, còn 20 giây cuối cùng.
Chung quanh khá ồn ào, Từ Hương Quyên một lòng chú ý tới bóng bàn, cũng không phát hiện Chu Trình Ninh đã tới, kết thúc rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Dùng đũa gắp bóng bàn còn khó hơn vận cầu nhiều, hiện tại tay cô còn có hơi mỏi đây.
Ngưu Ngưu lùn, vừa nãy đều bị chen ra ngoài, căn bản không thấy được mẹ thi đấu, hiện tại được ba bế lên, có tầm nhìn khan sát tốt nhất, xem mẹ thi đấu xong hết rồi nhóc bảo ba thả nhóc xuống, nhóc muốn đi lấy hoa hồng nhỏ.
Cô giáo trọng tài đang đếm số bóng bàn, Từ Hương Quyên là hạng nhì, có thể lấy 2 đóa hoa hồng nhỏ.
Từ Hương Quyên: "Sao anh tới đây?"
Chu Trình Ninh: "Hai tiết sau nói có việc, xin nghỉ tới đây."
Từ Hương Quyên: "Đã chơi gần hết rồi, Ngưu Ngưu, chúng ta dẫn ba đi đổi đồ ăn đi."
"Dạ!" Muốn đi đổi đồ ăn, đỡ chờ lát nữa hết đồ ăn.
Trư Trư bị hạng mục khác hấp dẫn, sớm đã kéo ba mẹ đi qua đó rồi, người hai nhà tách ra hành động, Ngưu Ngưu thật không câu thúc như vậy.
Bánh quy và kẹo dùng để đổi đã đi đứt hơn phân nửa, táo với quýt thì thật ra chưa thiếu được mấy quả.
Buổi lễ sắp kết thúc, các ba mẹ đổi điểm cũng nhiều, lúc đến phiên nhà Từ Hương Quyên còn phí một phen công phu.
Tổng cộng có 32 đóa hoa, Từ Hương Quyên đổi 1 quả táo, 2 quả quýt, 4 miếng bánh quy và 4 viên kẹo, vừa đủ.
Nhà trẻ còn có một trò chơi, là trò chơi lớn lúc gần kết thúc, yêu cầu ba và mẹ thành nhóm tham gia.
Hạng nhất có thể đạt được bộ túi quà của nhà trẻ, 1 lượt chơi chỉ 3 cặp cha mẹ, hạng nhì hạng ba cũng phân có 10 đóa và 5 đóa hoa hồng nhỏ, đương nhiên, nếu chủ động từ bỏ, chỉ có một đóa hồng nhỏ.
Chỗ trạm kiểm soát trò chơi lớn có vài chỗ cũng là điểm chơi trò chơi nhỏ có sẵn, sau khi được các thầy cô đồng loạt bố trí, trạm kiểm soát cho trò chơi lớn rất mau đã dọn xong.
Ngưu Ngưu: "Mẹ."
Đã có ba mẹ bắt đầu vượt ải, ai là người đầu tiên tới điểm đích và gõ la, người đó chính là hạng nhất.
Có xà đơn, trước đó Từ Hương Quyên nghe giáo viên giải thích tác dụng của xà đơn xong, thật cảm thấy trò chơi này là tra tấn các mẹ, đương nhiên, còn tra tấn các ba nữa.
Các ba cần phải hoặc là cõng hoặc là bế các mẹ qua cầu độc mộc.
Xà đơn là trạm sau cầu độc mộc, cần các mẹ dựa vào lực cánh tay bắt lấy xà đơn, chân không thể chạm đất, chạm đất là phải bắt đầu lại từ đầu với các ba, các ba là phải đi vượt ải nhỏ, lấy gậy gõ la về này, trở về đón được các mẹ này, giao gậy cho các mẹ, bế mẹ đi điểm đích gõ la.
"Còn rất khó, khảo nghiệm lực ở eo của ba và lực cánh tay của mẹ." Từ Hương Quyên đã cảm thấy cánh tay chua xót rồi.
Hôm nay được 32 đóa hồng nhỏ hẳn là đủ rồi, nhưng ánh mắt của Ngưu Ngưu chính là muốn ba mẹ đi tham gia.
Chu Trình Ninh nhìn thấy có bà mẹ đang treo xà đơn bên kia đã sắp không chống đỡ được, cảm thấy có tham gia cũng phải là vợ đáp ứng.
Bên kia đã có bà mẹ không trụ nổi, gọi giáo viên tới hỗ trợ chị xuống dưới, lại còn nói không cần bắt đầu lại từ đầu, bỏ cuộc luôn.
Có thể thấy được treo xà đơn thật sự rất thống khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.