Nhìn sang bên cạnh, có cái bọc nhỏ đang phồng lên, là Ngưu Ngưu đang ngủ.
Giấc này ngủ không bao lâu, lúc tỉnh lại cực buồn ngủ, Chu Trình Ninh muốn trở về ngủ tiếp một lát, nhưng nhớ kỹ cơm chiều đã nấu xong, bèn nỗ lực đi xem Ngưu Ngưu, để chính mình thanh tỉnh chút.
Ngưu Ngưu lại lớn một chút, chắc chắn đáng yêu như Qua Qua vậy, mồm miệng lanh lợi, là bảo bối trong lòng bàn tay mẹ.
Ngắm Ngưu Ngưu ngủ một lát, Chu Trình Ninh rời giường, động tác cẩn thận mà xốc chăn xuống giường.
Rời khỏi chăn chính là lạnh.
Từ Hương Quyên đã múc cơm sẵn cho Chu Trình Ninh, Qua Qua cũng đã an vị ăn cơm rồi, hiện tại thời tiết lạnh xuống, nên cơm trực tiếp để ở phòng ăn ở phòng bếp luôn, phòng bếp ấm áp.
"Sao đi ra cũng không khoác thêm cái áo khoác, xem chính mình là một đứa bé 3 tuổi như Qua Qua sao?" Thấy Chu Trình Ninh mặc một chiếc áo tay dài đơn bạc đã ra đây, Từ Hương Quyên nhíu mày nói vài câu, thuận tiện khép cửa phòng bếp lại, đỡ cho gió lạnh thổi vào.
Qua Qua hôm nay không thể hiểu được mà bị mẹ nhắc rất nhiều lần đã đang ăn cơm đây, nghe thấy mẹ nói, "Ba là đứa bé 3 tuổi."
Từ Hương Quyên: "Qua Qua, không cho nói ba con như vậy, ăn cơm đàng hoàng vào, không thể không lớn không nhỏ."
Qua Qua đã biết, về sau nếu mẹ nhắc đến bé, bé liền không thể phản ứng.
Trong lúc ăn cơm, Từ Hương Quyên nhắc tới chuyện xe ba bánh, "Đồ trên xe ba bánh buổi tối cơm nước xong anh liền dỡ xuống để ở gian ngoài đi, mai anh còn phải đạp đi làm nữa...... Trường bọn anh có chỗ đậu xe không?"
"Có, vị trí rộng rãi lắm." Chu Trình Ninh vốn không tính đạp xe đến trường, sợ bị trộm, nhưng vợ đã nói năm sau anh còn phải đạp xe ba bánh đón đưa Qua Qua đi nhà trẻ, liền cảm thấy mình phải làm quen chỗ dừng xe trước một chút đã, hơn nữa ổ khóa cũng mua rồi, không thể không đạp đi.
Mất mặt thì không mất mặt đâu, dù cho đạp xe đạp khá rẻ, anh cũng sợ mất mà không nỡ đạp, cho nên anh phải khắc phục chướng ngại tâm lý đó.
"Rộng rãi là được, tốt nhất là đạp cần mẫn chút, đạp cũ rồi trộm liền chướng mắt."
"Quyên, em nói rất đúng, anh phải đạp cần mẫn chút... Chiều hôm sau trường bọn anh tổng vệ sinh, giáo viên không làm chủ nhiệm lớp có thể về sớm một chút, khi đó chúng ta liền đi đưa đồ cho ông nội, Quyên em bế Ngưu Ngưu, để Ngưu Ngưu cũng ngồi xe nhà ta."
Hiện tại anh có tiết của 6 lớp, không cần làm chủ nhiệm trực ban, trống tiết anh liền không tới, có thể đưa quần áo và chăn cho nội sớm một chút.
Ngưu Ngưu nhà bọn họ thật đúng là sinh trong ổ phúc, mới có 3 tháng, trong nhà đã liền có xe, còn có thể ngồi xe.
Từ Hương Quyên lên tiếng, không có thuật đọc tâm nên cũng không biết Chu Trình Ninh cảm khái cái gì mà ổ phúc, chính mình đang nghĩ, cần phải kiểm tra xem trong nhà còn thừa bao nhiêu tiền.
Buổi tối bảo Qua Qua đi theo A Ninh dỡ đồ, cô thì đi đếm tiền.
Vốn dĩ có tròn 2300, lẻ tẻ có hơn 60, 300 là cô của A Ninh cho, dư lại là của mình tích cóp xuống mấy năm nay, hôm nay đã dùng 590, dư lại hơn 1770.
Lại qua 3-4 ngày chính là ngày A Ninh phát tiền lương, như thế nào cũng gom góp được số tiền tiết kiệm tầm tầm cỡ 1800.
Lấy 1000 làm một cuốn sổ tiết kiệm, dư lại 800 tiền mặt giữ trong nhà tiêu dùng.
Thật ra thì không cần hai cha con dỡ hàng, cô cơm nước xong, hai cha con còn phải ở lại rửa chén, bọn họ đi rửa chén, cô liền có thể đếm tiền, đếm xong là được, đếm xong cô liền tự mình đi dỡ.
Thật ra thì tiền cũng không nhiều lắm, đếm một lần rất mau, cất kỹ tiền, Từ Hương Quyên trước hết là đi tắm mới lại đi dỡ đồ.
Trời đã tối rồi, phòng bếp đã châm đèn dầu hỏa, dỡ đồ cũng phải châm đèn dầu hỏa.
Không có điện thật sự không tiện lợi.
Chu Trình Ninh vừa muốn múc nước rửa chén, thấy vợ đẩy xe ba bánh, tựa hồ muốn đẩy đến ngoài cửa gian ngoài, vội nói, "Quyên, chờ anh rửa chén xong lại đi dỡ đồ xuống, em đừng để mệt chính mình."
Nhìn quần áo mỏng manh của ông chồng nhà mình, Từ Hương Quyên liền giận sôi máu, "Chút đồ này có gì mà mệt hay không, anh mau mau rửa xong rồi về buồng trong đi, mặc thành như vậy không đông lạnh hư mất thì không được, đừng để ý em, em không rõ ràng bằng anh à?"
"Quyên, chờ lát nữa anh rửa xong liền tới giúp em, em chậm một chút, đừng quá nhanh." Chu Trình Ninh bảo Từ Hương Quyên chậm một chút, chính mình thì lại đẩy nhanh tốc độ hơn.
Vẫn là lần đầu tiên nghe thấy bảo làm việc chậm một chút, Từ Hương Quyên cứ ấn tiết tấu của mình mà làm, cũng mặc kệ Chu Trình Ninh nói cái gì.
Tính cách chồng cô ôn hòa, làm việc không nhanh không chậm, đời trước không thiếu tra tấn người tính tình nôn nóng là cô đây, rửa chén cũng làm cô cảm thấy là đang cọ tới cọ lui.
Nếu không phải chén thật sự được rửa rất sạch, đều phải cho rằng là đang kéo dài công việc đó.
Chờ Chu Trình Ninh đi ra, cô đã thu thập được hơn nửa, nhà mình thì về nhà mình, của nội thì là của nội.
Chu Trình Ninh tắt đèn dầu hỏa trong phòng bếp, dẫn theo Qua Qua đi vào buồng trong, sau khi Qua Qua lên giường anh liền khoác một cái áo khoác đi ra hỗ trợ.
Chồng tới hỗ trợ, Từ Hương Quyên tất nhiên là thu thập tiện hơn rất nhiều, cô thật là ỷ vào trong nhà có xe ba bánh, mua rất nhiều đồ, vốn dĩ còn cảm thấy không nhiều lắm, sửa sang lại chắc chắn là nhanh.
600 cũng chỉ là kế hoạch thôi, trừ bỏ tất yếu, còn có vài thứ là xem rồi mua, đằng nào cũng không thể tiêu xài hết cả, 1000 là tổng, cô còn mang tiền lẻ, gần 20-30 đâu, tiền thật sự là không chịu nổi xài, mặc kệ là hiện tại hay về sau.
Hai vợ chồng thu thập xong thì về buồng trong.
Thấy Qua Qua đã nằm yên, túi tiền còn nắm chặt trong tay, Từ Hương Quyên cũng liếc mắt một cái đã nhìn ra Qua Qua chưa ngủ, "Qua Qua, đặt túi tiền cạnh gối đầu, như vậy con sẽ không tới nửa đêm ngủ rồi liền ném túi tiền xuống không tìm ra."
Qua Qua nghe thấy lời mẹ, cảm thấy phi thường có đạo lý, bèn đặt túi tiền cạnh gối đầu.
An bài Qua Qua xong, Từ Hương Quyên liền nói với Chu Trình Ninh đã ngồi ở trong giường, "Của anh thì tùy tiện kẹp ở đâu cũng được, chính anh thích là được, có điều chính anh phải nhớ là để ở đâu, đừng có làm mất, cũng không thể tùy tiện cho ra ngoài."
Ví tiền cũng được, trong sách hay sổ tay cũng được, đừng quên để ở đâu là được.
Hiện tại tiền còn đáng giá, một phân tiền cũng có thể cho Qua Qua làm tiền mừng tuổi đâu.
Cả câu nói không đề cập tới một chữ tiền, chỉ sợ con gái biết ba về sau cũng là "kẻ có tiền", đòi tiền với ba nó.
Không thể chủ động đòi hỏi tiền với người khác, nhưng ba của mình, trước nay Qua Qua đều là bằng mặt không bằng lòng.
Mẹ không được, bé liền trộm đòi ba.
Từ Hương Quyên đề phòng Qua Qua đòi tiêu vặt, Chu Trình Ninh rõ ràng ý tứ của vợ, trong lòng hiểu rõ, gật đầu đáp ứng.
Qua Qua tích cóp tiền còn nhanh hơn ba, hơn nữa người làm ba anh đây còn không biết tháng này có thể có tiêu vặt hay không, cho nên không thể cho con gái suy nghĩ ba có tiền.
Suy nghĩ của Qua Qua 3 tuổi, ba là không có 1 phân tiền, muốn cái gì cũng phải xin mẹ.
Hôm nay rốt cuộc là mệt mỏi, tắt đèn không bao lâu, một nhà bốn người đều đã vào giấc ngủ mơ.