Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Chương 48:




Chu Trình Ninh thừa nhận mình tương đối trì độn ở phương diện nào đó, ngày thường nhìn không ra có phải người khác xem thường mình không, dù cho xem thường mình, anh cũng không có bao nhiêu cảm giác, mà một khi đề cập đến vợ, biết có người xem thường vợ anh, anh sẽ phi thường khó chịu.
Vợ anh tốt như vậy.
Động tĩnh lăn qua lộn lại bên cạnh thật nhiễu người quá, Từ Hương Quyên đưa ngón tay chọc chọc cái chăn sát bên, "Tối rồi làm sao vậy?"
Chu Trình Ninh: "Quyên, không có gì, anh chỉ là ngủ không được."
Từ Hương Quyên: "Sáng sớm mai đi đào măng đó, đi ngủ sớm một chút đi."
Hai ngày này ba cô đi ra ngoài vấn an lão huynh đệ bị gãy xương nằm trong bệnh viện tỉnh, ở tạm trong nhà anh ba ở tỉnh thành, ba không rảnh đi đào măng, thế chỉ có thể để cô đi theo.
Chính vậy liền không phiền toái mà vớt Ngưu Ngưu ra khỏi chăn đưa đến nhà mẹ cô, mà là xin nhờ mẹ cô lại đây, nếu Ngưu Ngưu tỉnh thì chăm sóc một chút.
Từ Hương Quyên đã mớm lời với Qua Qua rồi, Qua Qua đi nhà trẻ rồi, nhiều bạn bè, cũng không ỷ lại người lớn đến vây, nên đáp ứng mẹ sẽ chiêu đãi bà ngoại thật tốt.
An bài cho tốt con nhỏ xong thì xem như an bài xong tất cả mọi chuyện trong nhà, ngày mai cần phải dậy sớm, cô phải làm cơm sáng, lưu lại cơm sáng cho mẹ cô, ăn cơm sáng rồi cùng nhau lên núi với A Ninh sớm chút, về trước giờ cơm trưa.
Chu Trình Ninh: "Ừm, anh sẽ đi ngủ sớm một chút."
Nghe ngữ khí này, không giống có thể ngủ sớm một chút, "...... Làm sao vậy? Có chuyện phiền lòng à?"
Có khả năng thật là vào đêm rồi, mong muốn được nói hết bạo lều, Chu Trình Ninh dứt khoát nửa thật nửa giả nói ra hết lời trong lòng, "Quyên, anh là bị người xem thường."
Từ Hương Quyên: "Anh để ý người xem thường anh làm chi chứ? Anh là thầy giáo, anh còn có học sinh tôn trọng anh, anh là chồng em, là ba của bọn nhỏ, bọn em đều để ý anh, vì sao phải để ý những ánh mắt râu ria kia?"
Cô rốt cuộc từng là người lăn lê bò lết trong xã hội, lịch duyệt ngay đó, nói chuyện có chút ông cụ non.
Bị người xem thường rất bình thường, dù ở nơi đâu, dù làm cái gì đều sẽ có vòng kỳ thị ở đó, căn bản là không tiêu trừ được, nếu đã không tiêu trừ được thì liền nghĩ thoáng chút, chính mình sống vui vẻ thì quản người khác kỳ thị thế nào làm chi.
Chu Trình Ninh suy nghĩ cẩn thận lời vợ nói, thông thấu không ít, "Quyên, anh hiểu rồi."
Từ Hương Quyên: "Hiểu rồi thì tốt, buổi tối ngủ một giấc thật ngon vào, tỉnh ngủ sẽ không khó chịu như vậy."
Cô cũng không tính truy cứu kỹ rốt cuộc là ai xem thường A Ninh, có hỏi cô cũng không làm được gì, mấu chốt nhất vẫn là tâm thái của A Ninh.
...
Lúc rời giường trời còn tối, Từ Hương Quyên châm đèn dầu hỏa đi nấu cơm sáng trước, Chu Trình Ninh nghe thấy động tĩnh của cô thì rời giường theo.
Hai người cùng làm động tác cũng mau, nấu cơm sáng xong, ăn xong liền ra cửa, hai đứa nhỏ đều chưa có tỉnh lại.
Còn chưa tới kỳ xuân, ban ngày tuy nóng, nhưng sáng sớm lại lạnh, Từ Hương Quyên lên núi cũng mặc quần áo rách mà chính mình cơ hồ là không mặc, mặc không ít, cô sợ lạnh, Chu Trình Ninh chẳng thế nào sợ lạnh, hơn nữa ban ngày hẳn là sẽ nóng lên, anh lại phải dọn đồ nặng, liền không mặc quá nhiều, không dày không mỏng.
Hai người mang theo một cái bao tải to, một cái cuốc, một bó thừng buộc bao tải, nhẹ nhàng mười phần, những thứ khác lại không tiện mang lên núi.
Từ Hương Quyên vốn còn muốn lấy giỏ tre với kéo, rau dại, nấm, quả dại đều có thể ngắt lấy, nhưng sau đó nghĩ lại vẫn là thấy thôi, măng cũng đã có thể đào một bao tải, lên núi đã không dễ dàng, đừng để xuống núi lại thêm phiền toái nữa.
Lúc tuổi nhỏ có khả năng thường xuyên lên núi, nên quen thuộc với trên núi, nhưng lúc này, Từ Hương Quyên cảm nhận được lên núi quá không dễ dàng.
Cô không nhớ rõ đã bao lâu không lên cái loại núi không có phương tiện này, một chốc thì bò một chốc lại nhảy, hơn nữa cỏ dại cây cối mọc thành cụm, nếu không có người thường xuyên lên núi, đám cỏ dại cây cỏ kia rất mau sẽ lại mọc ra gây trở ngại cho mọi người đi đường.
Tuy còn chưa chính thức vào xuân, nhưng rất nhiều cây cối đã nhú chồi non, non xanh nước biếc, cảnh sắc không tồi, nhưng giờ khắc này Từ Hương Quyên căn bản là không có tâm tình thưởng thức.
Chu Trình Ninh: "Quyên, đừng sợ, anh nâng em lên, em đi lên rồi thì anh đưa cái cuốc với bao tải cho em, em nhận lấy, anh rất mau là sẽ bò lên."
Từ Hương Quyên nhìn cái gờ đất trước mặt này, thật sự không biết nên làm gì bây giờ.
Bọn họ muốn lên trên nữa, thế thì cần phải bò lên cái "cầu thang" bản nâng cấp rất cao đối với Từ Hương Quyên đây.
Độ cao đều đến ngực cô, cô phải lên thế nào hả, chống tay cũng không thể lên được.
Độ cao này với Chu Trình Ninh mà nói thì còn tốt, chống tay là có thể lên.
"Bao tải với cái cuốc thì trực tiếp cho lên là được, anh nâng em, em xem có thể lên hay không." Từ Hương Quyên thả cái cuốc với bao tải lên trước, chuẩn bị tâm lý thật tốt, bảo Chu Trình Ninh nâng cô lên.
Chu Trình Ninh nghe lời, trực tiếp ôm lấy eo vợ đẩy lên trên.
Hai người vốn dĩ đã có khoảng cách chiều cao, Từ Hương Quyên bị đẩy lên như vậy, còn bị dọa nhảy dựng, phản ứng lại rồi thì rất mau liền leo lên núi.
Chu Trình Ninh: "Quyên, em tránh xa một chút, giờ anh leo lên liền đây."
"Cần em nắm tay anh không?" Từ Hương Quyên ngồi phịch trên đất, hiện tại cô đều có chút hoảng hốt.
Chu Trình Ninh: "Quyên, không cần, anh có thể tự mình lên."
Nghe ông chồng nhà mình nói vậy, Từ Hương Quyên rất mau liền nhường chỗ ra.
Chu Trình Ninh không có rề rà như cô vậy, rất mau đã bò lên.
Tiếp đó không có cái gờ đất nào với loại độ cao này phải vượt qua, chỉ là cỏ dại quá nhiều, trên đất cũng không biết chỗ nào là thực địa, chỗ nào là trống không, Chu Trình Ninh một tay cầm cái cuốc thường thường chọc xuống đất, đi đằng trước dùng cuốc cắt cỏ chặt cành gỗ dẫn đường, Từ Hương Quyên thì lại là theo phía sau anh, bị anh dắt tay đi đường.
"Không có đường khác đi được sao?" Từ Hương Quyên đi đến phía sau, đôi tay đã ôm lấy cánh tay Chu Trình Ninh, cô đều phải đi đến mệt.
Chu Trình Ninh: "Không có, con đường này còn xem như dễ đi, hiện tại không có bao nhiêu người lên núi đào măng, người đi không nhiều lắm, cho nên khó đi hơn bình thường chút."
Diện tích đồng ruộng của thôn Mao Đổng rộng lớn, núi cũng không cao, mà trấn Hồng Sơn Chu Trình Ninh ở thì tùy tiện mấy ngọn núi đều cao hơn núi ở dây, mà cao liền đại biểu cho khó leo, nên độ khó để leo của cái ngọn núi đào măng này không lớn.
Hơn nữa hiện tại vợ lại ỷ lại mà ôm cánh tay anh như vậy, anh còn hy vọng đường càng khó đi chút.
Tới rừng trúc rồi, hai vợ chồng bắt đầu làm việc, Từ Hương Quyên lấy bao tay ra tròng lên cho chính mình, Chu Trình Ninh cầm cuốc đào măng, đào măng cũng là việc tinh tế, Từ Hương Quyên đeo bao tay phối hợp, tận lực không đào hư mất măng.
Bây giờ còn sớm, không có bao nhiêu người lên núi đào măng, không có cạnh tranh liền không có áp lực, hai vợ chồng muốn đào bao nhiêu liền đào bấy nhiêu.
Rốt cuộc không có năng lực đào nhiều, được tầm tầm gần tới miệng bao rồi, hai vợ chồng mới dừng tay.
"Nặng thật, A Ninh anh cầm nổi sao? Cầm không nổi thì chúng ta cùng nhau vác xuống." Từ Hương Quyên dùng dây thừng mang đến buộc chặt, chính mình thử giơ lên, phát hiện quá nặng.
Chu Trình Ninh vẫn là ôm nổi, anh không có ôm cố sức như vợ vậy, "Quyên, em lấy cái cuốc dẫn đường ở phía trước là được, anh lấy nổi."
"Đừng làm khó chính mình, cũng đừng dùng bả vai để vác, quá nguy hiểm, mệt rồi chúng ta có thể dừng lại nghỉ ngơi một lát." Hai người xách đến chỗ đường núi này đích xác không dễ dàng, Từ Hương Quyên chỉ có thể dặn dò như vậy.
Đường xuống núi tiện hơn rất nhiều, cũng không mệt đến vậy, Từ Hương Quyên còn có thể tự mình nhảy xuống cái gờ đất đến ngực cô kia.
Hôm nay về nhà chắc chắn phải nấu nước ấm lau mình, đi lên núi chảy không ít mồ hôi.
Lúc hai vợ chồng về tới, Qua Qua đang ở trong sân nói chuyện mình ở nhà trẻ với bà ngoại, Từ Hương Quyên không biết Qua Qua đã nói bao lâu, Ngưu Ngưu bởi vì chị vẫn luôn nói chuyện nên được bà ngoại bế cũng không có nhiều động tĩnh lắm, mà cùng nhau nghe chị nói chuyện với bà ngoại.
Nhìn thấy mẹ, Ngưu Ngưu rất mau liền kêu nga nga nga, Từ Hương Quyên nghe thấy Ngưu Ngưu kêu to, "Mẹ đi thay quần áo trước đã, chờ lát nữa ôm Ngưu Ngưu."
Mẹ ở đây là tốt rồi, Ngưu Ngưu không có khóc, mà tiếp tục nghe chị nói chuyện, có điều vẫn là rất muốn mẹ bế.
Chu Trình Ninh thả bao tải trong sân, đi theo Từ Hương Quyên vào buồng trong thay quần áo.
Quần áo như bây giờ đây thật sự không tiện gặp người.
"Về sau không thể lên núi một mình biết chưa?" Từ Hương Quyên cởi cái áo khoác dơ hầy ra, quần cũng thay luôn.
Nghĩ đến trải nghiệm lên núi hôm nay, khó tránh khỏi lại lải nhải vài câu.
"Quyên, em nói rất nhiều lần rồi, anh đều nhớ kỹ."
Từ Hương Quyên thay xong xuôi cho chính mình liền giúp Chu Trình Ninh thay, "Nhớ vào lòng đi, không có việc gì vẫn là bớt lên núi, đốn củi thì đốn ở dưới núi là được, nếu không có một đám người đi cùng, đừng vào trong núi."
Có vợ động thủ giùm, Chu Trình Ninh cũng không tự mình cài nút áo, chờ nút được cài đến một cái trên cùng, "Quyên, có phải hôm nay anh rất lợi hại không."
Từ Hương Quyên cài đến cái nút trên cùng kia, đã hơi hơi nâng mặt rồi, nghe thấy Chu Trình Ninh nói, liền trực tiếp ngưỡng mặt nhìn anh, "Ừ, rất lợi hại."
Không có ông chồng nhà cô, cô chắc chắn không dám lên núi
Núi rừng vắng lặng đáng sợ cỡ nào nha.
"Có khen thưởng không?" Ở trong nhà đương nhiên có thể làm chút chuyện không dám làm bên ngoài.
Từ Hương Quyên: "Anh muốn thưởng cái gì? Làm bánh bao thịt cho anh ăn nhé? Bánh bao thịt có khả năng còn ăn không sảng khoái, đến Thanh Minh làm sủi cảo thịt Thanh Minh cho anh, món đồ kia no lâu."
"Anh không muốn thưởng ăn thịt, anh muốn cái này." Chu Trình Ninh chỉ chỉ mặt mình, cúi đầu xáp đến bên môi vợ.
"Hôm nay biểu hiện không tồi, về sau không ngừng cố gắng." Từ Hương Quyên cũng không thẹn thùng, thay đổi vị trí hôn, hôn đến ngoài miệng Chu Trình Ninh.
Hôn môi vẫn là lần đầu tiên, mặt Chu Trình Ninh nóng bỏng đến hoảng, vợ ôm quần áo dơ ra ngoài rồi, anh còn không dám ra khỏi buồng trong.
Nhà trẻ còn chưa đi được mấy ngày, Qua Qua đã có một đống "sự tích" có thể nói, Từ Hương Quyên ở bên cạnh giặt quần áo nghe, cảm thấy buồn cười, Ngô Thải Phượng nghe cháu ngoại gái kể lại sinh động như thật đến vậy, cũng vui vẻ mười phần.
Tuy mẹ không ôm nhóc con, nhưng mẹ ở bên cạnh mình, nên chị kể chuyện Ngưu Ngưu cũng cổ động mười phần.
Chu Trình Ninh tự mình bình tĩnh trong chốc lát mới ra khỏi buồng trong, xách nước giặt quần áo giúp vợ.
Qua Qua: "Bà ngoại, con biết viết rất nhiều chữ, ăn tết con viết chữ cho bà ngoại, dán trên cửa."
Cái Qua Qua nói chính là câu đối xuân, trước lúc ăn tết Ngô Thải Phượng đi họp chợ một lần mua câu đối, câu đối xuân trong thôn không đắt, thôn dân biết viết chữ bút lông bán rẻ, 1 mao tiền là có thể mua 1 bộ, kiếm cái điềm vui mừng.
Nghe con gái khoác lác mà không thấy ngượng như vậy, Chu Trình Ninh xấu hổ đến càng không dám nói chuyện.
Vừa nãy hôn môi với vợ, hơn nữa mẹ vợ vốn là có ý kiến với mình ở đây, Chu Trình Ninh đã nỗ lực làm việc không nói lời nào để hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, mà lời này của con gái, làm anh thiếu chút nữa nhịn không được đi giáo dục vài câu.
Ngô Thải Phượng nghe cháu ngoại gái nói biết viết chữ, mừng đến khen nhiều mấy câu, nói về sau Qua Qua phải thành nữ trạng nguyên.
Từ Hương Quyên: "Qua Qua con biết viết chữ gì?"
Qua Qua đắc ý nói: "Con biết viết tên của mình!"
Biết viết 2 chữ đã đắc ý thành như vầy, Từ Hương Quyên: "Con muốn viết tên mình xuống đi dán lên cửa cổng nhà bà ngoại để trừ tà sao?"
Qua Qua không hiểu liền hỏi, "Trừ tà là cái gì?"
Ngô Thải Phượng giữ gìn cháu ngoại gái, "Kéo vụ trừ tà vô làm gì, Qua Qua viết câu đối có liên quan gì đến môn thần."
Từ Hương Quyên: "Mẹ, mẹ thật đúng là muốn để Qua Qua viết câu đối?"
Ngô Thải Phượng: "Còn không thể viết? Cháu ngoại gái của mẹ biết viết chữ rồi, viết câu đối thì thế nào?"
Qua Qua: "Đúng vậy! Thì thế nào!"
Lúc này, Chu Trình Ninh muốn cười lại không dám cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.