Lúc chia màn thầu còn xảy ra một nhạc đệm nhỏ.
Kế hoạch vốn dĩ của Từ Hương Quyên là A Ninh một cái, Qua Qua với Ngưu Ngưu cùng ăn một cái, Ngưu Ngưu non nửa cái, Qua Qua hơn nửa cái.
Qua Qua thì không thành vấn đề, màn thầu to, mẹ cắt ra hơn phân nửa cho bé, bé vẫn là có rất nhiều, vấn đề xảy ra ở chỗ Ngưu Ngưu đây.
Ba với chị đều là một cái to to, vì cái gì nhóc chỉ có cái nho nhỏ!
Mắt thấy Ngưu Ngưu tức giận muốn ném màn thầu, Từ Hương Quyên lấy đi màn thầu, cắt thành vài khối nhỏ xếp cho ra cho Ngưu Ngưu, nhìn màn thầu bị cắt ra khối nhỏ hình như là nhiều hơn ba với chị, Ngưu Ngưu cũng không náo loạn nữa.
Qua Qua đưa phần màn thầu đã bị cắn mất 2 miếng của mình cho mẹ: "Mẹ, con muốn cắt thành 2 cái, dư lại một cái ngày mai mang đến nhà trẻ."
Từ Hương Quyên nhận lấy màn thầu, chỗ đã bị cắn mấy miếng kia cắt nhỏ tí, mang đến nhà trẻ thì lớn tí, như vậy thì chờ lúc ở nhà trẻ bị đói có thể ăn nhiều để lấp bụng, "Được, mẹ cắt hai nửa cho con."
Chu Trình Ninh nhìn cái màn thầu to của mình: "Quyên, anh cũng muốn..."
Từ Hương Quyên bất đắc dĩ: "Anh muốn cái gì hả? Đừng có nghĩ, Qua Qua có thể ăn no, anh lại ăn không đủ no, đừng có giữ lại để mai ăn."
Tối nay ăn cơm, hai cái bánh bao thì cô cho lên cơm để hấp, Qua Qua cũng không cần phải ăn cơm, màn thầu với đồ ăn thôi đã có thể ăn no, ông chồng nhà mình trừ bỏ cái màn thầu, còn phải thêm nửa chén cơm đâu.
Qua Qua: "Mẹ, hiện tại Ngưu Ngưu đã có thể cái gì cũng ăn được rồi sao?"
Từ Hương Quyên: "Không thể, Ngưu Ngưu còn chưa mọc răng đầy đủ, có điều màn thầu thì có thể tự mình ăn, về sau cũng sẽ ăn càng nhiều thứ... Sợ Ngưu Ngưu cướp đồ ăn với con à?"
Qua Qua: "Không sợ, Ngưu Ngưu cướp không lại con, con là chị cả, Ngưu Ngưu phải tôn lão ái ấu."
Chu Trình Ninh nghe mà mí mắt nhảy: "Qua Qua, tôn lão ái ấu không phải dùng như vậy."
Từ chị cả được nói ra từ trong miệng Qua Qua, vẫn là rất có hỉ cảm, ba nó giáo dục con, Từ Hương Quyên không tính toán đi hát một anh mặt đỏ một anh mặt trắng, cô phụ họa: "Ba nói không sai, tôn lão ái ấu không phải dùng như vậy, nếu thật sự tôn lão ái ấu, Ngưu Ngưu nhỏ như vậy, Qua Qua phải nhường Ngưu Ngưu."
Qua Qua: "Vậy con đem ái của ba cho con nhường cho Ngưu Ngưu, con cần ái của mẹ là được rồi."
Từ Hương Quyên nghe lời này xong muốn cười, Chu Trình Ninh nghe xong thì giận: "Qua Qua có ý tứ gì?"
Qua Qua: "Ba, ăn cơm không được nói chuyện, ăn không không."
Qua Qua muốn nói lúc ăn và ngủ không nói chuyện, nhưng quên cả câu là nói cái gì, dứt khoát nói thành ăn không không cho xong.
Từ Hương Quyên vội vàng cứu tràng: "Rồi, A Ninh với Qua Qua đều nghiêm túc ăn cơm đi, Ngưu Ngưu còn ăn cơm đàng hoàng kìa."
Ngưu Ngưu ở một bên bắt đầu ăn màn thầu vẫn luôn dùng lưỡi liếm, hẳn là muốn dùng nước miếng ngâm mềm màn thầu lại ăn, nghe thấy mẹ gọi nhóc, bèn cố ý giơ khối màn thầu nhỏ dính nước miếng lên.
Buổi tối về buồng trong ngủ, Chu Trình Ninh còn đang buồn bực: "Quyên, là phương thức anh giáo dục Qua Qua xảy ra vấn đề sao?"
Từ Hương Quyên: "Không có vấn đề, Qua Qua cổ linh tinh quái, chờ Ngưu Ngưu lớn lên rồi, chắc chắn rất yêu ba."
Chu Trình Ninh: "Lúc Qua Qua còn rất nhỏ đáng yêu hơn Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu mới nhỏ vậy đã không yêu ba, lớn lên càng sẽ không yêu ba."
Từ Hương Quyên đỡ Ngưu Ngưu đi ở trên giường: "A Ninh, có cảm thấy cẳng chân Ngưu Ngưu như vậy hơi bị dài quá không? Giống anh."
Nhìn cái chân thịt núc ních bé nhỏ ngắn một khúc của Ngưu Ngưu, Chu Trình Ninh trái lương tâm: "Đúng, rất dài... Quyên, rốt cuộc em có nghe anh nói chuyện không?"
Từ Hương Quyên: "Hả? Vừa nãy A Ninh nói gì?"
Chu Trình Ninh: "Ngưu Ngưu lớn lên sẽ không yêu ba, Qua Qua cũng không thích ba, anh làm ba quá thất bại."
Từ Hương Quyên: "À, thế à, A Ninh, Qua Qua với Ngưu Ngưu thích mẹ, thuần túy là bởi vì mẹ cho tụi nó ăn, không có ăn, tụi nó hẳn là càng thích ba hơn."
Chu Trình Ninh cũng không có được an ủi: "Quyên, anh quá thất bại."
Từ Hương Quyên: "Anh đã tốt hơn so với rất nhiều người làm cha rồi, yên tâm."
Chu Trình Ninh: "Quyên, anh phải làm sao mới có thể làm Qua Qua và Ngưu Ngưu nghe lời anh, yêu ba đây?"
Từ Hương Quyên: "Có em yêu anh còn chưa đủ sao? A Ninh, anh là người ba tốt, càng là người chồng tốt của em, em không cảm thấy anh giáo dục con có vấn đề, bọn nhỏ chỉ là quá nhỏ, không hiểu chuyện."
"Quyên, em lặp lại lần nữa."
"Bọn nhỏ còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhưng em phi thường yêu anh."
"Quyên, anh cũng yêu em." Chu Trình Ninh thâm tình chân thành.
"Yêu!" Ngưu Ngưu kêu theo.
Từ Hương Quyên nghĩ đến tối qua nói anh là bảo bối của cô, bị lăn lộn rất lâu, hôm nay với hôm qua giống cỡ nào a, cô thả Ngưu Ngưu ngồi trên giường, bay nhanh nói: "A Ninh ngủ nhanh lên, hôm nay anh phải ngủ sớm hơn Ngưu Ngưu.".
||||| Truyện đề cử: Cuồng Long Vượt Ngục |||||
Cô cảm thấy trước đó mình biểu đạt sai lầm, khiến cho A Ninh đột nhiên trở nên cường thế trên phương diện sinh hoạt vợ chồng này, nếu cô không nói không thoải mái, cô cự tuyệt anh đều xem như khẩu thị tâm phi.
Mùa hè oi bức quá ghét làm chuyện này, trong nhà lại không có quạt hay điều hòa, tối qua cô kêu nóng nửa ngày, anh liền dỗ cô nói rất mau là kết thúc, kết thúc rồi sẽ phẩy quạt hương bồ cho cô.
Kết quả thì sao? Kết quả là phẩy quạt hương bồ cho cô thật, nhưng cũng không kết thúc rất mau.
Chu Trình Ninh: "Quyên, anh không buồn ngủ."
Từ Hương Quyên: "Em nói anh buồn ngủ, anh chính là buồn ngủ, mau mau ngủ."
Chu Trình Ninh vì để vợ không đuổi anh ngủ, bèn chạy nhanh nói sang chuyện khác: "Quyên, anh cảm thấy chân Ngưu Ngưu đúng là dài thật, em xem, chân đều phải dài hơn tay anh."
Từ Hương Quyên đều phải cạn lời, may mà Ngưu Ngưu nghe không hiểu, ba dùng bàn tay khoa chân múa tay bảo nhóc chân dài, nhìn dáng vẻ kia cũng là trái lương tâm khen nhóc chân dài.
Ngưu Ngưu không biết, cho rằng ba chơi với nhóc đâu, cái tay béo nhỏ thịt núc ních đi chạm vào tay ba, chạm vào một cái còn sẽ cười một tiếng, tuần hoàn lặp lại.
Không biết tay của ba là làm sao mà chọc điểm cười của Ngưu Ngưu, hai người lớn phối hợp cậu bạn nhỏ chơi đùa.
Ngưu Ngưu chơi được một chốc lại ngủ, Từ Hương Quyên cũng nằm xuống ngủ.
"Quyên."
"Anh muốn nóng choáng em sao? Đừng dán em... Trước kia đã nói thế nào? Dưới tình huống thân thể em cho phép, một ngày một lần, nếu vượt qua 1 lần, hôm sau liền không được."
"Quyên, em còn từng nói nếu em nguyện ý thì có thể vượt quá."
"Em không muốn... Em giúp anh vậy."
"Vậy được rồi, cảm ơn Quyên."
...
Khí trời vào thu dần lạnh thêm, Từ Hương Quyên không bán bì lạnh nữa, vì sau này người đặt màn thầu nhiều lên, cô bắt đầu làm lên mảng bánh bao màn thầu, bánh bao đều là bánh bao nhân chay, có bánh bao cải trắng nấm hương, bánh bao rau xanh nấm hương, bánh bao củ cải trắng.
Bánh bao chay và màn thầu cùng một giá, đều là 3 mao tiền 1 cái, 5 mao tiền một cặp.
Mùa thu, trong nhà lười nấu cơm thì mua bánh bao màn thầu đối phó, hoặc là điều kiện trong nhà kém, ngẫu nhiên muốn ăn bữa ngon, mua mấy cái về nếm thử.
Ngô Thải Phượng: "Quyên, con nói có thể không đủ hay không? Chúng ta mới có 10 tầng."
Một bộ lồng hấp thả 5 tầng, nhà bọn họ chuyển đến 2 bộ lồng, này đây tổng cộng chỉ 10 tầng.
Hôm nay mới sáng sớm dậy đã hấp hai bộ dọn lại đây, 7 tầng màn thầu, 3 tầng bánh bao chay, ba loại bánh bao chay mỗi loại một tầng.
Màn thầu thì 1 tầng chỉ có thể hấp 5 cái, bánh bao có thể hấp 10 cái, mỗi một tầng lồng hấp đều đánh dấu.
Hiện tại Ngô Thải Phượng không xuống ruộng, mà chuyên giúp con gái, này đây vẫn là lần đầu tiên tới chợ bán bánh bao với màn thầu cùng con gái.
Hiện tại bà không ủ rũ đâu, phi thường có tin tưởng, hôm nay nhất định sẽ bán hết.
Từ Hương Quyên cũng là suy xét đến trên chợ nhiều người, thật muốn làm ra một lần mua bán bánh bao và màn thầu tuyệt bút ấy, thời gian này vừa lúc.
Chợ sáng đích xác nhiều người, có điều càng nhiều là tới sớm bày sạp, vị trí cam chịu rằng ai sớm người đó dùng trước, sẽ không giữ cố định cho mi.
Sáng nay Từ Hương Quyên đích xác dậy sớm, trời còn tối, Chu Trình Ninh muốn cùng rời giường với cô, giúp cô làm việc, cô cản lại bảo anh ngủ nhiều một chút, còn có 3 tiếng mới đến giờ rời giường của ngày thường lận.
Chu Trình Ninh cứng rắn ngoan cố hỗ trợ cô, chẳng có cách nào, Từ Hương Quyên bảo anh giúp việc vặt, chờ bánh bao với màn thầu làm xong bắt đầu hấp rồi, anh mới bị cô dỗ về ngủ.
Màn thầu bắt đầu hấp, Từ Hương Quyên liền đến chỗ ba mẹ, hẹn sẵn thời gian với mẹ cô, nhờ mẹ cô làm cơm sáng giúp cô, cô bưng về nhà, A Ninh với Qua Qua đều có thể ăn, vừa vặn hôm nay là ngày nghỉ của A Ninh, Ngưu Ngưu cũng để anh trông trước.
Chờ cô với mẹ cô ra tới, sắc trời hơi sáng, tới chợ trên trấn rồi, đã có mấy người bày quán làm ăn, hiện tại người tới mua đồ ăn còn không nhiều lắm.
Vị trí xe ba bánh đậu còn xem như dễ thấy, người đi ngang qua đều có thể nhìn thấy.
Không có ai chủ động lại đây hỏi, Từ Hương Quyên bèn dẫm lên băng ghế nhỏ, mở một tầng ra, nháy mắt hơi trắng nóng hầm hập liền toát ra.
Nếu không phải cô nắm giữ độ lửa, chỉ từng xốc nắp một lần lúc hấp, lúc này màn thầu với bánh bao đều sẽ không nóng hổi như vậy.
Ông bác bán bí đỏ, đậu phộng, bắp và khoai lang bên cạnh nhìn thấy hơi trắng nóng hầm hập, không khỏi hỏi: "Mấy cô bán cơm sáng à? Bán thế nào?"
Sáng nay mọi người chỉ mang theo bánh áp chảo khô lại đây, không có hương vị gì, dầu cũng không nhiều lắm, cứng ngắc không thể ăn, nhìn đến bánh bao với màn thầu nóng hầm hập, không khỏi muốn mua.
Từ Hương Quyên: "Bánh bao với màn thầu đều là 3 mao tiền 1 cái, 5 mao tiền 1 cặp, bánh bao là bánh nhân chay, có cải trắng nấm hương, rau xanh nấm hương và củ cải trắng."
Ông bác có chút do dự, không có nói mua hay không ngay, rốt cuộc bữa nay là tới kiếm tiền, không phải tới tiêu tiền.
Từ Hương Quyên thấy ông bác không có động tĩnh thì không nói gì nữa, chỉ là rút ra mấy tầng màn thầu, 5 tầng, vẫn là đặt ở khoang xe ba bánh, đối với cô mà nói thì thật có hơi cao, rút ra 2-3 tầng để riêng ra.
"Màn thầu bao nhiêu tiền? Có bánh bao không?" Một bác gái xách theo rổ đựng đồ ăn, dẫn cháu gái lại đây họp chợ mua đồ ăn, mắt bà ấy không được tốt, vừa nãy không chú ý tới, là cháu gái mắt sắc thấy được, gọi bà nội, màn thầu.
Bác gái mới chú ý đến màn thầu, điều kiện trong nhà không tệ, con trai con gái đều có chút tiền, sau khi hỏi giá theo thói quen, liền hỏi có bánh bao hay không.
Lúc này không cần Từ Hương Quyên nói, Ngô Thải Phượng trực tiếp giới thiệu.
"Một cái màn thầu và một cái bánh bao thì có thể quẹt đi 1 mao tiền không?" Bác gái tính toán nếm thử hương vị trước.
"Được."
"Thế thì cho một cái rau xanh nấm hương, một cái màn thầu."
"Rôi, gói cho chị ngay đây." Hôm nay túi to túi nhỏ đều mang hết lên.
Túi giấy nhỏ mà đựng bánh bao thì có thể đựng 2 cái, Từ Hương Quyên không có cho màn thầu và bánh bao vào túi giấy to hết, mà là tách ra đựng vào 2 cái túi cho bác gái.
Bác gái đưa bánh bao nhân chay cho cháu gái ăn, bé gái cắn một miếng bánh bao nóng hổi: "Bà nội, bánh bao ngon, bà cũng ăn."
"Linh Linh con ăn trước đi, chờ lát nữa nội còn mua, mang về nhà để mọi người đều ăn."
Bà nội không cần, bé gái liền tự mình ôm bánh bao ăn, bác gái xé cho chính mình một khối màn thầu ăn, ăn xong thì nói: "Cho tôi 3 loại bánh bao nhân chay mỗi loại một cặp, màn thầu 2 cặp."
"Rồi, gói ngay đây."
Bút đầu tiên đã có khách sộp, sắc mặt Từ Hương Quyên bất biến, Ngô Thải Phượng cao hứng, nhưng mặt ngoài cũng là không một gợn sóng.
Bác gái hàn huyên với Từ Hương Quyên và Ngô Thải Phượng vài câu, dẫn theo cháu gái rời đi, trong nửa cái giỏ đồ ăn đều là bánh bao và màn thầu nhà các cô.
Ngô Thải Phượng nhẹ giọng nói thầm với con gái: "Này đây trả tiền cũng quá sảng khoái, bánh bao thiếu chút nữa đã bao trọn."
Quá có tiền, cứ việc hiện tại giá đồ ăn còn chưa hạ xuống, nhưng 3 tệ có thể mua rất nhiều rau dưa.
Từ Hương Quyên: "Nhà ta làm ăn ngon, nên nguyện ý mua."
"Cho tôi một cái cải trắng nấm hương và một cái màn thầu." Ông bác kế bên ngồi không được, cuối cùng vẫn là hạ quyết tâm đi mua.
Chỉ sợ chờ lát nữa người mua càng nhiều, gì cũng không còn.
Từ Hương Quyên gói kỹ cho người ta.
Ông bác ăn bánh bao trước, cải trắng nấm hương, không nghĩ tới hương vị thế mà tươi ngon mười phần, ông ấy đều phải quên đây chỉ là cái bánh bao chay.
Ăn xong một cái bánh bao chay chưa đã thèm, nhưng tiền lại chẳng mang bao nhiêu, màn thầu để đó trước, chờ trưa lại ăn.
Việc làm ăn của ông bác bên này rốt cuộc đã nghênh đón người khách đầu tiên sau khi Từ Hương Quyên đã bán được một nửa, mua đậu phộng.
Khách mua 1 tệ 5 mao tiền đậu phộng, bác ấy lấy 5 mao tiền mua tiếp 1 cái màn thầu và bánh cải trắng nấm hương, chuẩn bị mang về cho bạn già nếm thử.
Mới đầu mua bánh bao và màn thầu đa số là bác trai bác gái bày quán, khi đám người dần nhiều lên, bánh bao và màn thầu liền bán càng nhiều, còn có người chuyên đặt làm một đám, hỏi có thể đưa hàng đến chỗ bọn họ không.
Nói là làm hỉ sự, đưa hàng thì có thể đưa, nhưng anh mua lượng lớn màn thầu bọn tôi sẽ không để rẻ cho nữa, trả tiền trước lại đưa hàng, Từ Hương Quyên cho rõ ý kiến.
Khách gật đầu nói có thể, muốn mua 50 cái màn thầu, màn thầu nguội không sao cả, đến lúc đó bọn họ sẽ hấp nóng.