"Ba!" Ngưu Ngưu hô to.
Chu Trình Ninh nhẫn tâm: "Kêu ba vô dụng thôi, mẹ không cho."
Ngưu Ngưu đã không phải quả cầu nhỏ bị đặt ở trong giường nhỏ trừ bỏ xoay người cái gì cũng không làm được kia.
Bằng vào sức của mình mà đứng lên, nhưng rất mau đã ngã ngồi trên lớp chăn mềm như bông.
Ngưu Ngưu còn chưa có cái loại bản lĩnh có thể chạy loạn khắp nơi như bà chị Qua Qua, ngay cả đứng dậy cũng cần dũng khí và sức lực.
Tuy ba nói mẹ không cho, Ngưu Ngưu vẫn cứ gọi mẹ, ý đồ gọi mẹ đi vào.
Từ Hương Quyên nghe thấy tiếng Ngưu Ngưu gọi mẹ, bèn đi vào buồng trong: "Ngưu Ngưu gọi mẹ làm gì?"
Ngưu Ngưu liền duỗi cái tay vì giấu trong tay áo mà không thấy được 5 ngón tay chỉ ra bên ngoài.
Từ Hương Quyên chỉ chỉ bên ngoài: "Muốn mẹ bế con ra bên ngoài?"
"Ưm!" Ngưu Ngưu đã nhìn hiểu, mẹ biết nhóc muốn đi ra.
Từ Hương Quyên thật sự không cách nào nói lời cự tuyệt với giọng nói mềm mềm mại mại của con trai: "A Ninh, anh bế Ngưu Ngưu ra ngoài đi."
Chu Trình Ninh: "Quyên, anh mới vừa bế về, Ngưu Ngưu muốn đi chơi tuyết giống như Qua Qua đó."
Thân thể em bé yếu cỡ nào a, làm sao có thể đi ra ngoài, khi còn nhỏ anh còn từng sinh bệnh vào trời có tuyết, đặc biệt khó chịu, nếu không phải Qua Qua mặc nhiều quần áo, hơn nữa người lại cơ linh, anh mới sẽ không cho Qua Qua ra ngoài.
Ngưu Ngưu bụ bẫm lại ngây ngốc.
Từ Hương Quyên: "Bế Ngưu Ngưu ra ngoài lều, chờ lát nữa em cũng dọn ghế dựa qua luôn."
Chu Trình Ninh ngoài ý muốn: "Quyên, hôm nay còn muốn bán lẩu cay sao?"
Lẩu cay bán rất không tồi, lúc người nhiều cả 3 cái bàn đều ngồi đầy hết, khách không có chỗ ngồi còn dọn cái bàn người trong nhà dùng để ăn cơm lại đây.
Hiện tại việc chần đồ ăn trong nhà mỗi người lớn đều biết, ba mẹ vợ, bao gồm cả chính anh nữa, đều học xong rồi.
Chính vì muốn để khi vợ ra cửa làm gì khác, trong nhà còn có người có thể làm việc.
Từ Hương Quyên muốn ra cửa, làm ăn nào có ai không ra khỏi cửa, không ra khỏi cửa lấy đâu ra nguyên liệu nấu ăn.
Rất nhiều lúc là đi ra cửa với mẹ mình để mua đồ ăn, lưu lại cha vợ con rể hai đại nam nhân này ở nhà trông coi việc làm ăn.
Bọn cô chọn mua đồ ăn đều là chọn lúc không phải giờ cơm mà đi, nhưng cũng có khách tới đây vào lúc không phải giờ cơm.
Có vài khách đơn thuần lại đây ăn một phần lẩu cay canh suông, hai người cha vợ con rể cũng có thể ứng phó được, biết có ý tứ gì.
Hôm nay có tuyết rơi, cũng chỉ có Qua Qua không ở yên trong nhà được chạy ra ngoài, chứ còn ai nguyện ý ra cửa?
Từ Hương Quyên: "Ừ, có khách là tốt nhất, chúng ta cũng có thể ấm người, không có khách cũng không sao, vừa lúc Ngưu Ngưu muốn ngắm tuyết chơi tuyết, độ cao của cửa sổ lều có thể để Ngưu Ngưu đứng vịn cửa sổ ngắm tuyết."
Tuyết rơi cũng có khách, hơn nữa ngày hôm qua các khách cũng đang thảo luận chuyện có tuyết rơi, còn có người hỏi nếu hôm nay tuyết rơi, bên này có thể mở cửa hay không.
Cô nói sẽ, chỉ là sẽ không quá sớm, tới gần giờ cơm trưa mới mở cửa.
Cửa sổ lều khá lớn, cũng khá thấp, Ngưu Ngưu đứng trên ghế là có thể lộ ra cái đầu nhỏ ngó ra ngoài ngắm tuyết.
Chu Trình Ninh: "Quyên, để anh dọn cả Ngưu Ngưu lẫn ghế dựa của con nó ra cùng luôn đi."
Anh có thể một tay bế Ngưu Ngưu, một tay xách ghế dựa.
Từ Hương Quyên: "Vậy em liền dọn ghế dựa cho khách ngồi trước."
Phân chia nhiệm vụ xong, Chu Trình Ninh quay lại bế Ngưu Ngưu lên, lúc đi ra gian ngoài thuận tiện xách cái ghế dựa của Ngưu Ngưu để ngoài đó lên luôn.
Vẫn luôn đi phía dưới mái hiên, thẳng đến khi không còn mái hiên, Chu Trình Ninh mới đi vào tuyết, Ngưu Ngưu lập tức vui sướng mà thét chói tai, hai cánh tay nhỏ còn múa may lên.
Chu Trình Ninh phải bị Ngưu Ngưu đánh bại, đặt ghế dựa tới bên cửa sổ, để Ngưu Ngưu đứng trên ghế của chính nhóc, ghế dựa cũng có rào chắn, thấy Ngưu Ngưu đích xác đang vịn cửa sổ ngắm tuyết, anh mới đi ra ngoài dọn bàn ghế.
Ngưu Ngưu bởi vì đang ngắm tuyết mà cũng quên việc chính mình căn bản là "đứng không lâu".
Hôm qua Từ Hương Quyên đã nói với ba mẹ, nếu sáng nay có tuyết rơi, bọn họ muốn tới thì tới, nếu muốn tới trễ chút thì đến trễ chút, không cần quá sớm.
Hồi sáng tuyết rơi vẫn là Qua Qua chạy tới kêu, hai vợ chồng bọn họ mới biết được, trời xuống tuyết liền không mở cửa buôn bán sớm như vậy.
Dọn đồ phải tốt chút thời gian, Từ Hương Quyên cầm cái chăn nhỏ của Ngưu Ngưu lại đây, bọc lại cho đứa nhỏ.
Ngưu Ngưu để mặc cho mẹ bọc chăn cho nhóc, tiếp tục ngắm tuyết.
Cái chăn này có cúc áo, cài lại cho Ngưu Ngưu rồi, dù cho Ngưu Ngưu có chạy vài bước đường cũng sẽ không dễ dàng bị rơi xuống.
Trên ghế của Ngưu Ngưu còn đặt tấm nệm mẹ chuyên khâu cho, trên ghế dựa cho người trong nhà ngồi Từ Hương Quyên đều khâu nệm cả, như vậy thì ngồi lâu mới sẽ không khó chịu như vậy.
Chu Trình Ninh nhìn ghế dựa của Ngưu Ngưu, quả thực là cái giường be bé thu nhỏ, lập tức hâm mộ nói: "Ngưu Ngưu thật sự rơi vào ổ phúc rồi."
Từ Hương Quyên nghe được lời này, nhớ tới ông chồng nhà mình khi còn nhỏ đích xác không có đãi ngộ này, có khả năng anh ở cái tuổi cỡ Qua Qua đã làm việc, Qua Qua cũng làm việc, nhưng là hoàn toàn tự nguyện, hơn nữa các người lớn cũng sẽ không an bài việc nặng cho con bé, căn bản không phải cùng một việc với những gì ba trải qua khi nhỏ.
Qua Qua còn cướp làm việc kìa.
A Ninh nhà cô không có tò mò với trời có tuyết rơi, mùa đông chỉ có sắt run với rét lạnh, Từ Hương Quyên đau lòng: "A Ninh, hiện tại anh cũng ở trong ổ phúc mà, nhà chúng ta chính là ổ phúc."
Ánh mắt Chu Trình Ninh ôn nhu lưu luyến: "Quyên, anh biết."
Tầm mắt Từ Hương Quyên chuyển về phía Ngưu Ngưu, A Ninh nhà mình khi nhỏ thảm như vậy, về sau phải đối tốt với anh hơn, đền bù lại thơ ấu không vui vẻ của A Ninh.
Từ Hương Quyên: "Có lạnh hay không?"
Chu Trình Ninh: "Không lạnh."
Tiểu sát thủ giết bầu không khí Ngưu Ngưu: "Mẹ!"
Từ Hương Quyên còn muốn hỏi han ân cần với ông chồng nhà mình, bị Ngưu Ngưu đánh gãy.
Ngưu Ngưu đứng quá mệt mỏi, lại khoác cái chăn nhỏ, muốn ngồi một lát rất khó khăn, nên mới gọi mẹ hỗ trợ.
Từ Hương Quyên đi qua giúp Ngưu Ngưu ngồi xuống, sửa sang lại cái chăn nhỏ khoác trên người nhóc cho Ngưu Ngưu.
Hiện tại trong lều còn chưa có khách ăn cơm, tương đối quạnh quẽ, Chu Trình Ninh đi theo vợ, dọn cái ghế dựa ngồi bên cạnh Ngưu Ngưu, hai vợ chồng cứ vậy mà ngồi bên người Ngưu Ngưu, hỗ động với con.
Ngưu Ngưu bị ba mẹ vây xem cũng không ngượng ngùng, bé con hơn một tuổi chính là không có loại cảm xúc ngượng ngùng này, ô ô ao ao nói chuyện với ba mẹ, nhất thời không có tâm tình ngắm tuyết bên ngoài.
"Mẹ! Ba! Có khách!" Giọng nói lúc kinh lúc rống của Qua Qua vang lên.
Từ Hương Quyên với Chu Trình Ninh đều đứng dậy xem tình huống là như thế nào, chỉ thấy Qua Qua vào lều trước, sau đó đi theo Miêu Miêu và ông bà nội của cô bé.
Bà nội Miêu Miêu mở miệng: "Trời xuống tuyết, trưa nay trong nhà lười nổi lửa, liền ăn ở bên này, Quyên, thím đã hỏi Qua Qua hôm nay có bán cơm không, Qua Qua nói bán."
Chủ yếu vẫn là cháu gái có nhắc qua lẩu cay nhà Qua Qua, tuy không thường xuyên nói, nhưng hai vợ chồng già bọn họ biết cháu gái muốn ăn, hôm nay tuyết rơi liền dẫn cháu gái lại đây.
Trời có tuyết tuy đường khó đi, nhưng cũng cách không xa, chỉ vài bước đường.
"Thím, đích xác bán, bánh bao màn thầu đều có, chỗ này là đồ ăn cho lẩu cay, chọn xong rồi con đi nấu ngay." Hiện tại mới hơn 10 giờ, tuy có hơi sớm, nhưng nấu xong cũng gần gần tới giờ cơm rồi.
Hiện tại cũng không giống với kiểu sáng đi chiều về của một bộ phận tộc đi làm của về sau, sáng 9 giờ đi làm, gần 9 giờ mới vội vội vàng vàng ăn cơm sáng.
Mọi người trong thôn đều là 5-6 giờ là có thể rời giường, tối ngủ sớm, nên sáng cũng tỉnh sớm, hiện tại cách thời gian ăn cơm sáng cũng đã được mấy tiếng.
Ông bà nội Miêu Miêu ngồi xuống, vẫn là bà nội hỏi: "Có bún khô xào chứ?"
Từ Hương Quyên: "Có bún khô, có thể hiện xào, có điều cần chút thời gian."
Ông nội Miêu Miêu mở miệng: "Miêu Miêu muốn ăn đồ ăn gì thì tự mình chọn."
Chu Trình Ninh thấy có việc tới, nói với vợ một tiếng rồi đi vào bếp bắc nóng chảo trước.
Hiện tại đang nồi lạnh bếp lạnh, làm nóng rồi mới tiện cho vợ nấu.
Miêu Miêu rất rối rắm nghĩ nên gọi gì, Qua Qua ở trong lều nghe nhiều, biết lẩu cay bán thế nào, đề cử Miêu Miêu mua chay, sau đó lại nói mỗi một cái đều ngon, cái nào cũng có thể chọn một chút.
Vóc dáng của hai cô bạn nhỏ không cao, Từ Hương Quyên liền lấy đồ ăn giúp Miêu Miêu, nghe con gái nói, cảm thấy con gái còn rất thích hợp đi làm tiêu thụ, mồm mép quá mức nhanh nhẹn.
Qua Qua nói đồ chay 5 mao tiền 1 cân, về khái niệm cân này Miêu Miêu không phải rất rõ ràng, nhưng Qua Qua nói cái nào cũng ngon, mỗi một cái cô bé đều muốn nếm thử, cuối cùng cũng mỗi cái đều nhờ dì gắp một chút.
Tất cả đều chọn một lần, trong sọt có chút đồ, chờ mẹ cân xong rồi, Qua Qua làm chủ, nhờ mẹ gắp một chút mì sợi cho Miêu Miêu.
Từ Hương Quyên chưa nói gì, vẫn cứ dựa theo cân lượng 4 mao tiền mà tính.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Bún khô xào giá cố định là 8 mao tiền, ông bà nội Miêu Miêu còn gọi một cặp màn thầu.
Từ Hương Quyên: "Chú thím, lẩu cay sẽ khá nhanh, bún khô còn cần chút thời gian, chờ lát nữa màn thầu với lẩu cay xong sẽ cùng bưng lại đây."
Nói rồi Từ Hương Quyên cầm đồ ăn đi vào phòng bếp, Ngưu Ngưu thì cô yên tâm, có Qua Qua ở đó kìa.
Qua Qua với Miêu Miêu không có việc gì, đi tìm Ngưu Ngưu nói chuyện rồi.
Qua Qua yêu khoác lác bảo Ngưu Ngưu gọi bé là chị, Ngưu Ngưu ngoan ngoãn gọi chị, Miêu Miêu cảm thấy thật thần kỳ, Qua Qua nói là bé dạy Ngưu Ngưu nói chuyện.
Kế tiếp chính là Qua Qua tiếp thu thời gian Miêu Miêu thổi phồng.
Ngưu Ngưu ở bên cạnh nói chuyện theo, Miêu Miêu không biết em trai đang nói gì, Qua Qua còn có thể tùy thời phiên dịch cho.
"Thật là có khách tới ăn cơm." Ngô Thải Phượng ngạc nhiên.
Hôm nay có tuyết, nghĩ đến con gái với mấy đứa cháu ngoại có khả năng còn ở trong ổ chăn, Ngô Thải Phượng liền không tới quá sớm, tới vào giờ này, là nghĩ vào giờ cơm có lẽ có người tới, bà với bạn già có thể đỡ đần chút việc.
Bà nội Miêu Miêu: "Tuyết rơi rồi, trong nhà cũng lười nổi lửa, liền đến đây ăn."
Ngô Thải Phượng: "Đi đường phải cẩn thận chút, gọi món xong chưa?"
Bà nội Miêu Miêu: "Gọi rồi, Quyên đang nấu trong bếp kìa."
"Ba, mẹ, ba mẹ tới rồi à." Từ Hương Quyên bung dù cho Chu Trình Ninh đang bưng đồ ăn, tới lều rồi thì gọi ba mẹ một tiếng xong sau lại tiếp tục về xào bún khô.
Bún khô mới vừa bỏ thêm nước, lại xào một lát là xong.
Lúc bưng thức ăn cho ông bà nội Miêu Miêu còn cố ý bỏ thêm hai cái chén không, như vậy thì ông bà và cháu đều có thể ăn được.
Ông bà nội Miêu Miêu đều là người thành thật, trong nhà rất tiết kiệm, cơ bản chưa bao giờ tiêu tiền ăn ngoài, tới một lần đương nhiên phải chiêu đãi cho tốt.
Miêu Miêu vốn dĩ đang khen Qua Qua, thấy đồ ăn tới thì nói với Qua Qua một tiếng rồi đi ăn cơm trước, chạy đến bàn ông bà nội ngồi yên.
Không có Miêu Miêu ở đây, Qua Qua liền tiếp tục dạy Ngưu Ngưu nói chuyện.
Có chị nói chuyện với mình, Ngưu Ngưu không cô đơn, hứng thú nói chuyện càng thêm nùng liệt.
Tới giờ cơm thật sự có khách tới, cơ bản đều là cả nhà lại đây, hai người tới đây đều là bưng chén cả, mua chén lẩu cay về nhà, một người bưng một người bung dù.
Người lớn trong nhà bận rộn lên đều không cảm thấy lạnh, Chu Trình Ninh mấy lần muốn mở nút áo ra, mở rộng áo khoác, anh nóng, Từ Hương Quyên không cho, chỉ sợ anh cảm mạo cảm lạnh.
"Mẹ, con với Ngưu Ngưu đói bụng." Miêu Miêu và ông bà nội cô bé đều cơm nước xong xuôi đi rồi, Qua Qua mở miệng gọi mẹ.
Bé chưa ăn trưa, không có sức lực tìm Miêu Miêu chơi.
"Đói!" Ngưu Ngưu phụ họa theo.
"Mẹ lấy màn thầu cho tụi con lót bụng nhé." Lúc này Từ Hương Quyên còn không có thời gian nấu cơm trưa cho nhà mình, Qua Qua với Ngưu Ngưu nói đói bụng, cô trực tiếp lấy ra một cái màn thầu to từ chỗ lồng hấp đã dọn vào lều, bẻ ra khối nhỏ cho Ngưu Ngưu, dư lại cho Qua Qua ăn, bảo Qua Qua trông em trai chút.
Ngưu Ngưu ăn chậm, chờ Qua Qua ăn được một nửa, trên tay Ngưu Ngưu còn chưa ăn được bao nhiêu.