Số văn kiện đó Triệu An Ninh kiểm tra trong buổi sáng đã xong, cô còn kiểm tra lại một lần nữa vì cô sợ mình lầm đầu làm việc sợ có sai sót sẽ ảnh hưởng đến mọi người, kiểm tra lại xong rồi cô mới đem tập văn kiện đó đem lại bàn làm việc cho anh xem. Hoắc Liên Hàn đang chăm chú gõ bàn phím nên không để ý cô đã làm xong và đang đem lại vì anh tưởng cô sẽ kiểm tra độ sai sót đó rất lâu nên không để ý nhiều cho đến khi cô để tập văn kiện đó lên bàn làm việc của anh thì mới biết cô đã làm xong.
Hoắc Liên Hàn nhìn đống văn kiện trên bàn mà chỉ một mình cô làm trong thời gian ngắn như vậy mà cô đã làm xong thì có chút ngạc nhiên, cô lấy bút ghi vào quyển sổ tay hay mang bên mình bảo mình đã kiểm tra xong và kiểm rất nhiều lần và cũng bảo anh xem lại rồi đưa cho anh.
Hoắc Liên Hàn vẫn bị bình tĩnh nhận lấy quyển sổ xem cô viết gì rồi mới ngước mắt lên nhìn cô.
“Em thật sự làm xong rồi sao?"
Thấy anh hỏi mình như vậy cô lại tưởng anh bảo cô làm nhanh sẽ khi b đạt chuẩn kết quả, nên cô đã vội lấy quyển sổ lại viết lên đó lời xin lỗi anh.
“Xin lỗi, nếu anh chưa ưng thì có thể để em xem lại hoặc là anh đưa cho người khác bảo họ làm!"
Cô lúng túng viết nhanh vào quyển sổ tay rồi để lên bàn đẩy về phía cho anh, Hoắc Liên Hàn cầm lên đọc rồi mỉm cười vì sự dễ thương và có phần ngây thơ của cô khi chỉ nhìn thấy vẻ mặt của anh mà lại suy ra anh đang giận cô.
Hoắc Liên Hàn vẫn nhìn những dòng chứ đó mỉm cười nhưng không để cho cô phát hiện, nụ cười đó của anh có phần mưu mô, cuối cùng anh để quyển sổ đó xuống bàn làm việc thật mạnh tỏ ra như mình đang rất giận, anh còn đưa tay chỉ vào đó mà không lên tiếng, Triệu An Ninh đang lo lắng khi thấy anh như vậy cô còn tưởng khi nãy mình viết nhanh nên đã viết sai lỗi chính tả mà một người khó chịu như anh thì rất ghét những việc đó, cô đã tiến lại gần anh nhìn xem mình có viết sai không thì đã bị một cánh tay vòng qua eo rồi kéo cô lại, Triệu An Ninh quá bất ngờ quá nên đã bị kéo lại ngồi trên đùi của Hoắc Liên Hàn, tay anh bây giờ vẫn đang để lên eo cô.1
“Em tưởng mình đã làm sai sao?"
Triệu An Ninh vội gật đầu như gà mổ thóc.
“ Đúng là em đã làm sai, anh đã nói trước nếu em làm sai sẽ bị phạt!"
Triệu An Ninh đang tròn mắt không biết anh phạt mình như thế nào thì đôi môi đã bị khoá lại, đầu lưỡi của anh đưa vào miệng cô quấn lấy đầu lưỡi làm cho cô khó thở nhưng anh không dừng lại đầu lưỡi cứ thế quấn vào nhau, bây giờ cô mới biết chuyện anh nói phạt cô mỗi khi cô làm sai là chuyện này.1
Hoắc Liên Hàn thành thục trong việc hôn, tay anh không chịu yên ổn đã bắt đầu hành động luồn vào bên trong qua áo cô mặc rời nên anh mới đưa tay vào bên trong dễ dàng như vậy, bàn tay anh đưa vào lướt qua vùng bụng và tiến lên làm cô rùng mình nhưng bây giờ đầu óc của cô đã trống rỗng bởi nụ hôn của anh, nụ hôn của anh làm điên đảo mọi thứ trong người cô, tay cô bất giác đã vòng qua cổ của anh. Hoắc Liên Hàn đưa được bàn tay mình vào trong người cô bắt đầu sờ soạng khắp nơi, tay anh nhẹ nhàng đưa lên vùng ngực rồi đưa vào bên trong áo ngực xoa nắn ngực của cô bất giác cô cảm nhận được bàn tay của anh liền rên nhẹ một tiếng, tiếng rên của cô rất nhỏ nhưng lại đủ cho anh nghe điều đó cũng làm cho dục vọng trong người anh lại trội dậy.1
Hoắc Liên Hàn rời đôi môi của cô tiến xuống xuống quai xanh của cô nhẹ nhàng cắn lên làm cho cô khẽ kêu đau, anh đưa tay cởi từng khúc áo của cô ra thì bên ngoài thư ký anh lại gõ cửa, Triệu An Ninh giật mình vì có người sắp vào nên đã trượt khỏi đùi anh mà xuống gầm bàn, còn anh thì bình tĩnh chỉnh lại cà vạt, khuôn mặt lạnh lùng kèm theo sự tức giận nhìn cậu thư ký vừa đi vào.1
“Xin lỗi Hoắc tổng vì vào mà chưa có sự cho phép của ngài!"1
“Có chuyện gì?" Anh kẽ nhíu mày vì chuyện tốt của mình vừa bị người khác phá đám.
“Có người tự xưng là tiểu thư họ Triệu muốn gặp ngài!"
“Không gặp đuổi cô ta về!"
“Nhưng vị tiểu thư đó nhất quyết đòi gặp ngài đã ồn ào ở dưới sảnh giờ đang chờ ngài ở phòng dành cho khách."
“Được rồi, cậu ra ngoài trước đi."
Cậu thư ký vâng một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài. Anh nhìn cậu thư ký đi ra ngoài rồi mới nhìn xuống gầm bàn làm việc đưa tay ra rờ lên đầu cô.
“Có đau lắm không?"
Triệu An Ninh lắc đầu, khi nãy lúc vội vàng để trốn xuống gầm bàn đầu cô đã đụng trúng cạnh bàn cũng có chút sưng đau nhưng cô lại không quan tâm vì cô đang run khi có người đi vào khi hai người đang chuẩn bị làm chuyện đó.
“Được rồi, em ra ngoài đi!" Anh đưa tay để lại cạnh bàn cho cô chui ra không bị cụng thêm lần nữa.