Triệu Thanh Kỳ được Thừa Húc báo tin và giúp ả ta chạy thoát khỏi người của anh, cô ta một lần nữa thoát khỏi bàn tay của anh.
Hai người thêu một khách sạn nhỏ để trốn khỏi sự truy đuổi, cả hai bây giờ đều có chung một mối thù với Triệu An Ninh đã bắt tay cùng nhau thực hiện kế hoạch tiếp theo.
“Vẻ mặt của anh dạo này không được tốt thì phải?"
Thừa Húc không trả lời cũng không nói đến chuyện bị Hoắc Liên Hàn cho người cưỡng hiếp mình, hắn ta đứng dậy lấy rượu trên bàn.
“Tiếp thao chúng ta phải làm gì?" Đưa ly rượu cho Triệu Thanh Kỳ.
“Bây giờ chúng ta không còn ai chống lưng, với lại bây giờ hành động không được tốt cho lắm, cứ chờ thời cơ đến rồi hành động cũng chưa muộn!"
“Nếu kế hoạch lần này thấy bại e rằng chúng ta không còn đường sống!"
“Anh yên tâm kế hoạch lần này của chắc chắn sẽ thắng, còn bây giờ chỉ cần ngồi một chỗ xem động tĩnh thế nào rồi hành động!"
Triệu An Ninh và anh cũng về đến biệt thự, vừa xuống xe đã có diện thoại gọi đến là thư ký Lâm.
“Có chuyện gì?"
“Xin lỗi vì đã gọi cho anh sớm, nhưng Triệu Thanh Kỳ đã chạy trốn khi người của chúng ta đến nơi!"
“Vậy cậu không biết cử người đi tìm sao?"
“Vâng Hoắc tổng!"
“Ai gọi vậy anh?"
“Là thư ký Lâm gọi!" Anh bỉ điện thoại vào túi quần.
“Nếu là có việc thì anh cứ đi đi em ở nhà một mình cũng được!"
“Chỉ là việc vặt anh không cần chạm tay vào cũng được!"
Hai người cười nói vui vẻ, vừa đặt chân đến cửa chính đã có một luồng sát khí bên trong bay ra.
“Đi chơi về rõ sao?"
Là Hoắc Yến Anh đến thăm đang ngồi chờ hai người.
“Chị đến chơi sao không báo trước?"
Hoắc Yến Anh để cốc trà xuống: “Muốn đến cũng phải xin sao?"
“Hai đứa ra ngoài không sợ có phóng viên nhìn thấy sao?"
“Em muốn đưa vợ em ra ngoài chơi còn việc ai thấy thì không quan trọng."
Người chị nhìn đứa em trai dại khờ của mình chỉ biết thở dài quay sang hỏi em dâu.
“Ninh Ninh, sao không thấy em trò chuyện vậy, mệt sao?"
Triệu An Ninh bấu móng tay vào nhau ấp úng giọng muốn khóc.
“Có phải em làm xấu mặt chị và bố mẹ rồi không?"
“Em nói gì vậy sao lại làm xấu mặt chị được, với lại chị không để ý mấy chuyện đó đâu, nên em đừng để bụng!"
“Em vẫn thấy có lỗi với chị!"
“Em đừng suy nghĩ nhiều như vậy!"
“Ninh Ninh, em đừng suy nghĩ lung tung lên phòng nghỉ ngơi chút đi!"
Hoắc Liên Hàn gọi người làm đến dìu cô lên phòng còn mình ở lại nơi chuyện với chị.
“Bố mẹ đi du lịch không về được nhờ chị bảo em chăm sóc cho Ninh Ninh thật tốt, đừng để con bé suy nghĩ nhiều!"
Bố mẹ anh đi du lịch dưỡng già không thể về khi nghe báo chí đưa tin rất lo lắng, không phải lo lắng con dâu làm xấu thanh danh nhà họ Hoắc mà sợ sức khỏe và tâm lý của con dâu bị ảnh hưởng, hai ông bà cũng muốn về nhưng ở đó lại có bão mưa to kéo dài không thể về.
Hai chị em trò chuyện một lát rồi Hoắc Yến Anh cũng ra về, anh lên phòng trong đầu đang suy nghĩ việc có cần đưa cô đến bác sĩ tâm lý không.
Thấy vẻ mặt của anh có chút thay đổi, cô gọi anh nhưng không thấy anh trả lời, đến khi cô lại gần vỗ vai anh mới tỉnh vậy.
“Sao em gọi anh mãi không trả lời? Anh đang suy nghĩ chuyện gì sao?"
Hoắc Liên Hàn nhìn cô đỡ cô ngồi xuống ghế.
“Vợ, em có thể ngày mai đi khám bác sĩ tâm lý với anh được không?"
“Em không bị sao cả, không cần phải đi khám!"
“Vợ, nghe anh lần này thôi!"
“Em không muốn đi!"
Triệu An Ninh nhất quyết không đi khám, anh có khuyên bao nhiêu cô cũng không đi khám tâm lý, cuối cùng anh cũng phải nghe theo cô nhưng tối đến khi cô đi ngủ anh lại lén gọi cho Bạch Huyền Y.
Tại biệt thự, Bạch Huyền Y đang chuẩn bị đi ngủ sau ngày làm việc dài đầy mệt mỏi nhưng chưa hạ lưng xuống được thì chuông điện thoại vang lên, đành phải xuống giường lết thân xác mệt mỏi cả ngày lại nghe điện thoại.
“Giờ này rồi còn tìm tôi có việc gì!"
“Cậu có biết bác sĩ tâm lý nào nổi tiếng không?"
“Cậu gọi điện chỉ có vậy thôi sao? Không biết đường tra trên mạng à!"
“ Tôi biết trên mạng có nhiều nhưng tôi vẫn tin tưởng vào cậu hơn, giúp tôi lần này thôi!"
“Thôi được rồi, tắt máy tôi gửi số qua cứ nói là bạn tôi thì người ta sẽ nghe!"
“Được được!"
Vừa cúp máy số điện thoại đã được Bạch Huyền Y gửi đến, nhanh chóng anh đã ấn sô gọi đến. Đầu dây bên kia bắt máy là một giọng nữ.
“Cho hỏi là ai vậy?"
“Xin lỗi cô vì đã làm phiền, tôi là Hoắc Liên Hàn bạn của bác sĩ Huyền Y!"
“Là Hoắc tổng, gọi cho tôi có việc gì sao?"
“Chẳng là muốn cô đến nhà khám cho vợ tôi, tâm trạng cô ấy mấy ngày này không được tốt!"
“Ngày mai luôn sao?"
“Nếu ngày mai cô không rảnh thì có thể hẹn ngày khác!"
“Không sao, ngày mai tôi đến!"
Nói chuyện với bác sĩ xong anh rón rén vào phòng nằm xuống.
Vị bác sĩ nữ đó rất giữ lời hứa sáng sớm đã có mặt tại biệt thự của anh, Hoắc Liên Hàn đi xuống tiếp đón và căn dặn vị bác sĩ đừng kích động đến cô nhiều nên tiếp xúc chữa trị nhẹ nhàng, hôm nay anh có việc gấp nên đã đi sớm chỉ căn dặn được vài câu rồi đi.
Triệu An Ninh xuống sau đó, thấy một người phụ nữ lạ ngồi uống trà dưới nhà cô bước lại chào hỏi.
“Cho hỏi tiểu thư là ai vậy!"
Bác sĩ tâm lý đó nhìn cô một lượt rồi để tách cafe xuống đứng dậy tươi cười trả lời.
“Xin chào phu nhân, tôi là bác sĩ tâm lý được Hoắc tổng mời đến, đây là danh thiếp tôi!"
Triệu An Ninh nhận lấy tấm danh thiếp xem cẩn thận: “Tô Diễm bác sĩ tâm lý của bệnh viện X"
“Mong cô có thể hợp tác với tôi!"
“Xin lỗi tôi không muốn!" Cô để tấm thẻ xuống bàn.
“Phu nhân như vậy làm tôi khó xử, tôi cũng đã nhận tiền của Hoắc tổng rồi mong cô hiểu cho!"
Cô suy nghĩ một lúc cũng không muốn vì cô mà người khác lại mất việc nên cô đồng ý điều trị.
Hai người ra vườn ngồi trò chuyện, khi trò chuyện với Tô Diễm cô lại có cảm giác thoải mái tâm trạng cũng đỡ hơn. Hai người trò chuyện rất hợp nhau, một lúc đã có thể hoà vào một, xưng hô cũng không xa lạ như vừa rồi.
“Chị đã lấy chồng chưa?"
“Chị còn chưa có người yêu thì lấy đâu ra chồng!"
“Chị xinh đẹp lại giỏi giang như vậy sao lại chưa có chồng?" Triệu An Ninh nghĩ hoặc không tin
“Chị cũng muốn lập gia đình cũng muốn yêu đương nhưng người chị thích thì lại chưa muốn!"
“Chị đã tỏ tình với anh ấy chưa?"
“Chưa, chị không có dũng khí sợ người ta từ chối!"
“Chị phải mạnh dạn lên, nếu bỏ lỡ nhau sẽ không hay!"
“Sai lại nói chuyện của chị rồi, nói chuyện của em đi!
Em và chồng em quen nhau thế nào?"
Triệu An Ninh bị câu hỏi này làm cho mặt hơi đỏ không biết trả lời thế nào muốn đánh chống lãng thì lại bị Tô Diễm hỏi lại một lần nữa.
Cô ấp a ấp úng không biết nói thế nào vì hai người gặp nhau là hôm cô bị chốc thuốc mê bị đưa vào khả ah sạn, còn anh bị chuốc say đi nhầm phòng tưởng cô là bạn tình và hai người gặp nhau như vậy, bây giờ nói ra có chút khó nói.
“Chị có thể hỏi em câu khác được không?"
Tô Diễm cũng không gặn hỏi nữa chuyển sang câu hỏi tiếp theo.
“Em đối với gia đình của mình thế nào?"