Cô Vợ Câm Và Tổng Tài Sủng Vợ

Chương 44: Nước cờ chiến thắng




Ngày Hoắc Liên Hàn đi công tác đã đến, anh không nỡ đi nhưng vì công việc không thể không có anh.
Tối trước ngày phải rời đi, anh đã ôm lấy cô không chịu buông, làm nũng với cô ngày nào cũng phải gọi điện cho anh ít nhất bốn lần sáng, trưa, chiều tối.
Anh còn không quên dặn quản gia Ngô mua nhiều quýt và bánh ngọt cho cô.
Thư ký Lâm cũng phải đi công tác với anh nhưng vì sợ cô vợ của mình ở nhà buồn nên đã để thư ký Lâm ở lại, có thể giúp cô đi mua sắp không cần mang đồ nặng.
Triệu An Ninh cũng đi tiễn anh đến sân bay, lúc ôm nhau chào tạm biệt anh không nỡ rời đi.
“Bà xã, em đi công tác với anh được không?"
“Đừng làm nũng, anh chỉ đi công tác có một tuần thôi kéo theo em đi theo làm gì?" Cô đẩy anh ra.
“Em nhất định phải nhớ anh, không được quên anh!"
Triệu An Ninh thở dài một tiếng rồi bảo anh lên máy bay.
Lúc về lại biệt thự cô còn ghé vào siêu thị mua một ít đồ, Triệu An Ninh không biết rằng mình đã bắt đầu bị theo dõi để chờ thời cơ hành động.
Thư ký Lâm đang bực vì không được đi công tác cùng Hoắc tổng, bởi Mỹ là nơi Lâm Chí Nhất muốn đến thăm quan nhưng giờ đã phải chia tay rồi.
Triệu An Ninh chỉ cần nhìn vẻ mặt của Lâm Chí Nhất cũng biết đang hậm hực về chuyện không được đi Mỹ, nên đã chủ động mời thư ký Lâm đi dùng bữa tại một nhà hàng nổi tiếng.
Nhất cử nhất động của cô đều bị mấy tên đàn em của Triệu Thanh Kỳ để ý cho dù việc nhỏ cũng báo về cho ả.
Triệu Thanh Kỳ biết tin anh đã đi liền vui mừng như nhặt được vàng, chắc có lẽ ả còn vui hơn khi nhặt được vàng.
“Tiếp theo chúng ta chỉ cần ngồi chờ con mồi mắc bẫy thôi!"
_______
Người của Triệu Thanh Kỳ đã quan sát được ngày nào Triệu An Ninh cũng đi tản bộ vào buổi chiều còn chọn nơi vắng vẻ đúng là một điều mà ả ta rất thích.
Hôm nay cũng như vậy Triệu An Ninh vẫn đi trên con đường đó, vừa đi vừa nói chuyện với Lâm Chí Nhất bên cạnh, có lẽ do mãi miết trò chuyện với đối phương nên hai người không biết cách mình không xa một chiếc xe bảy chỗ chạy lạy lại, đến lúc phần ứng lại đã quá muộn, chiếc xe dừng lại bắt Triệu An Ninh lên xe.
“ Mau thả tôi ra!" Triệu An Ninh cố dãy dụa muốn thoát khỏi.
Lâm Chí Nhất vội đi lên đá thật mạnh vào hòn bi của tên đã nắm tay cô kéo đi.
“Thiếu phu nhân mau chạy đi, để chúng cho tôi!"
Lâm Chí Nhất ở lại cản bọn chúng cho cô chạy nhưng một mình cậu thì làm sao đấu lại những tên cao to đó, rất nhanh Triệu An Ninh bị bọn chúng dùng thuốc mê rồi ôm lên xe đi.
Lâm Chí Nhất bị bọn côn đồ đâm một nhát dao vào bụng ngã ngay xuống đường, lúc nhìn cô bị bế lên xe cậu cô gắng giữ chân tên đang bế cô nhưng bị đàn em hắn đạp thêm vài cú, ánh mắt dần trở nên mơ màng tay run rẩy ấn gọi cho Hoắc Liên Hàn.
________
Hoắc Liên Hàn đang bàn bạc với đối tác về hợp đồng quan trọng tại Mỹ, anh vẫn vui vẻ mà bàn bạc đến khi cuộc gọi của thư ký Lâm đã cắt đứt tâm trạng đó. Lâm Chí Nhất do mất quá nhiều máu nên chỉ gọi nói trọng điểm, anh nghe bốn chữ “Cứu thiếu phu nhân!" mà Lâm Chí Nhất nói trong điện thoại liền có dự cảm không lành.
“Xin lỗi, hợp đồng lần này có thể hoãn lại được không?" Anh quay lại nói với người đại diện công ty tại Mỹ.
“Có chuyện gì đã xảy ra sao?"
“Vợ tôi ở nhà gặp chuyện!"
Giọng anh có chút vội vã ẩn chứa sự lo lắng trong lòng, bên đối tác quay lại bàn bạc ít giây rồi gật đầu đồng ý, có lẽ họ cũng hiểu được sự lo lắng của anh.
“Hợp đồng lần này chúng ta có thể hoãn vào dịp khác!"
“Cảm ơn!"
Hoắc Liên Hàn cảm ơn xong liền rời đi, anh đến sân bay bắt chuyến bay gần nhất để về nước, trên đường đi anh không ngừng gọi điện cho Triệu An Ninh và Lâm Chí Nhất nhưng không có ai nghe máy, sự lo lắng của anh lại tăng lên, lòng bồn chồn sợ cô gặp chuyện không hay.
“Ninh Ninh, em đừng xảy ra chuyện gì!"
Máy bay vừa hạ cánh anh nhanh chóng gọi điện cho Lâm Chí Nhất một lần nữa muốn biết chuyện gì đã xảy ra, lần này điện thoại được kết nối nhưng người bắt máy lại là Bạch Huyền Y, Bạch Huyền Y chỉ nói Lâm Chí Nhất đang ở bệnh viện chợ anh biết rồi cúp máy.
Anh bắt xe đi đến bệnh viện, lao thật nhanh vào trong tìm phòng của Lâm Chí Nhất, vừa vào anh đã vội hỏi Triệu An Ninh.
“Ninh Ninh cô ấy đang ở đâu?"
Lâm Chí Nhất ấp a ấp úng nói không nên lời, ánh mắt khóc lóc nói: “Thiếu phu nhân bị người ta bắt cóc rồi!"
Hai chữ “ Bắt cóc" vang đi vang lại trong đầu anh, Hoắc Liên Hàn đi đến giường bệnh nắm lấy cổ áo Lâm Chí Nhất tức giận.
“Cậu mau nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô ấy lại bị bắt cóc, không phải tôi bảo cậu bảo vệ cô ấy sao?"
“Đừng mạnh tay, cậu ta vừa làm phẫu thuật!" Bạch Huyền Y vội cản anh lại.
“Xin lỗi Hoắc tổng, tại tôi không thể bảo vệ được cho thiếu phu nhân.....!"
“Vậy cậu nói cho tôi biết kẻ nào đã làm chuyện này!?"
“Tôi không biết!"
Lâm Chí Nhất cuối đầu, có lẽ cậu đang rất hối hận và thấy mình vô dụng khi không thể bảo vệ tốt thiếu phu nhân nên không dám nhìn vào ánh mắt anh.
“Được rồi cậu nghỉ ngơi đi!"
Bước ra khỏi phòng bệnh, anh lấy điện thoại gọi cho người tìm hiểu camera quan sát đoạn đường Triệu An Ninh bị bắt cóc, anh muốn biết nhưng kẻ nào đã dám bắt cóc cô, anh phải cho những tên đó biết đến việc nghẹt thở là gì.
“Liên Hàn, cậu đã từng nghĩ là do Triệu Thanh Kỳ làm không?"
Hoắc Liên Hàn nghe câu nói của Bạch Huyền Y mới nhớ đến cô ta, có lẽ ả đã chơi một ván cờ với nước đi khiến cho anh không thể lường trước được, với nước đi để người khác đánh trước còn mình thì chờ đợi thờ cơ để phản công vậy.
“Nếu là cô ta tôi thề sẽ bắt ả sống không bằng chết!" Anh nghiến răng nói.
___________
Tại căn nhà hoang trong rừng sâu bị che lấp bởi cây cối lại xa dân cư rất khó phát hiện ra, Triệu Thanh Kỳ nhìn vật phẩm hôm nay thu hoạch được liền cười.
Một vật phẩm có thể giúp ả ta có được mọi thứ vừa trả thù vừa có tiền tài một mũi tên trúng hai đích khiến ả rất hài lòng, bây giờ ả đã nắm chắc thế cờ thắng có thể ra lệnh cho bất kỳ ai trong Hoắc thị.
“Dội nước cho chị ta tỉnh!"
Một xô nước lạnh được tạt vào mặt Triệu An Ninh, cô đang bất tỉnh bị dội nước liền tỉnh. Cô cựa quậy tay chân đều bị trói chặt cô mới nhớ đến chuyện lúc sáng.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh sợ hãi: “Đây là đâu?"
Không một ai lên tiếng đến khi cô nhìn rõ khuôn mặt đang tiến về phía mình liền cô gắng lùi lại.
“Sao vậy chị là em mà, em gái yêu quý của chị đây!" Triệu Thanh Kỳ cúi người.
Triệu An Ninh sợ ả sẽ làm gì đến con mình nên vội co chân đang bị trói lại muốn che đi đi đứa con trong bụng, ả thấy được sự sợ hãi trong ánh mắt cô liền cố ý đưa tay xoa bụng của cô
“Chị không cần phải sợ có em ở đây em sẽ không ai dám đụng đến con chị!"
Mặc dù không biết ả sẽ làm gì đến mình nhưng cô vẫn sợ toàn thân run rẩy: “Đừng làm hại đến đứa bé!"
“Chị yên tâm, tôi đang cần đến đứa bé sẽ không làm hại nó....
À mà nhưng tôi không biết được đến khi tôi không có được thứ mình muốn thì không chắc đứa bé còn sống!"
Nói xong ả xoay mông rời đi, khi đi còn không quên tát nhẹ vào mặt của Triệu An Ninh nhằm cảnh báo cô ngoan ngoãn thì sẽ không sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.