Trời lại bắt đầu mưa, những giọt mưa nhỏ rơi xuống rồi bắt đầu nặng hạt hơn, đường cao tốc lại bị tắc đường bây giờ lòng anh như lửa đốt sao có thể chờ đợi. Hoắc Liên Hàn mở cửa xe chạy về phía trước, anh chạy thấm mệt vẫn chưa đến nơi cô nhốt. Anh chạy theo linh cảm của mình vào một rừng cây, đường trơn trượt lại nhiều đá sỏi nhưng anh không quan tâm cứ thế chạy vào sâu bên trong.
Anh có bị thương bởi những lần ngã bởi vấp té anh cũng không quan tâm, bởi Ninh Ninh của anh đang còn chờ anh đến, sao anh có thời gian quan tâm đến mình khi vợ anh còn chưa biết ở đâu.
Ninh Ninh chỉ lần này thôi, xin em đừng xảy ra chuyện gì!
Linh cảm của anh cảm giác được Triệu An Ninh đang ở gần đây, anh còn nghe thấy tiếng thở không ổn định của cô.
Hoắc Liên Hàn chạy nhanh vào căn nhà hoàng đó, dưới ánh đèn nhỏ của chiếc điện thoại anh đi tìm cô.
“Ninh Ninh!"
Hoắc Liên Hàn chạy lại cúi người xuống đỡ cô dậy.
“Ninh Ninh, mở mắt ra nhìn anh đi....anh đến cứu em rồi....Ninh Ninh!"
Hoắc Liên Hàn không ngừng lay mạnh cô nhưng Triệu An Ninh không có động tĩnh, bỗng anh thấy tay mình có nước khi soi đèn vào anh như chết lặng.....
“Máu...!"
Có lẽ anh không để ý lúc nhìn thấy cô, bây giờ mới thấy nữa thân dưới của cô toàn là máu đỏ, tay anh run rẩy...
“Ninh Ninh.... Ninh Ninh!"
Anh bế cô trên tay chạy ra khỏi căn nhà, đối mặt với mưa lớn, đối tay run rẩy của anh bế cô chạy trong cơn mưa với chiếc đèn nhỏ soi đường.
Anh chạy ra khỏi cánh rừng cũng đúng lúc xe người của anh đến nơi và Hoắc Yến Anh đến nơi.
“Mau đến bệnh viện...!"
Anh bế cô vào xe, chiếc xe phóng nhanh trên đường cao tốc, có lẽ chính ông trời cũng thương cô nên đường đi không có vật cản.
Trong lòng anh chỉ mong hai chữ “Bình An" sẽ đến với cô.
Triệu An Ninh được đưa vào phòng cấp cứu với tình trạng nguyên hiểm, nhiều nơi bị rách chảy máu nhiều.
Hoắc Liên Hàn ở bên ngoài chờ đợi cuộc phẫu thuật của cô.
Bạch Huyền Y và Tô Diễm cũng chạy đến khi nghe cô cấp cứu.
“Liên Hàn, em đi rửa vết thương trước đi!" Hoắc Yến Anh nhìn vết thương ở chân anh lo lắng.
“Em phải chờ cô ấy!"
“Cậu đừng như vậy, cuộc phẫu thuật rất lâu nên đi rửa vết thương kẻo nhiễm trùng!"
Phải khuyên nhủ anh rất lâu mới chịu đi rửa vết thương và băng bó lại.
Có lẽ đến anh cũng không có cảm giác đau bởi những vết thương bên ngoài này, trong lòng anh còn đau hơn khi thấy cả người Triệu An Ninh đều là máu.
Khi anh băng bó vết thương ở chân quay lại cuộc phẫu thuật vẫn chưa xong.
Thư ký Lâm được y tá đẩy đến chỗ Hoắc Liên Hàn, do vết thương bị đâm sâu nên đi lại khó khăn, cậu vừa nhận được tin thiếu phu nhân đang cấp cứu liền muốn đến.
Bâu giờ trời cũng đã tạnh mưa, cũng đã gần bốn giờ sáng.
“Hoắc tổng!!!" Thư ký Lâm gọi một tiếng.
“Cậu đang bị thương nên về phòng nghỉ ngơi!" Hoắc Liên Hàn nhìn thư ký Lâm đáp lại.
“Tôi lo cho thiếu phu nhân...
Cũng tại tôi nên...!"
Nếu như thư ký Lâm không đồng ý cho thiếu phu nhân ra ngoài thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
“Là lỗi của tôi, không phải lỗi do cậu!"
Là do anh sơ xuất xem thường Triệu Thanh Kỳ và Thừa Húc, nếu anh trừ khử họ trước thì vợ anh cũng đã không bị gì.
Tất cả đều là lỗi tại anh.....
Hoắc Liên Hàn chống tay gục đầu xuống, sai lầm này của anh quá lớn, cuối cùng vẫn không thể bảo vệ tốt cho vợ và con
Anh rất hối hận...
Cánh cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng được mở ra, Triệu An Ninh được đẩy ra trên người toàn là băng quấn.
Hoắc Liên Hàn liền chạy lại muốn ôm cô nhưng bị y tá cản lại.
“Hoắc tổng, vợ anh đã qua cơn nguy kịch rồi bây giờ đang trong trạng thái hôn mê, nhưng có điều....!"
Bác sĩ phẫu thuật tránh ánh mắt của anh khó nói, Hoắc Liên Hàn cũng đã đoán được tin mà bác sĩ khó nói ra được phần nào đó.
“Vậy còn con của tôi?"
“Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức, đứa bé không còn nữa!"
Bác sĩ lắc đầu tiếc nuối bước đi để lại cho anh những dòng suy nghĩ khó.
Nếu cô tỉnh dậy hỏi anh đứa bé còn sống không thì anh biết trả lời với cô ra sao.
Đây là lần đầu tiên anh biết được cảm giác thứ chuẩn bị đến thì mất đi.
Mọi người buồn bã an ủi anh rồi để anh và cô ở cùng nhau.
Trong căn phòng, anh nắm lấy tay cô miệng không ngừng nói xin lỗi.
Anh đã hứa sẽ bảo vệ cô thật tốt nhưng lại không thể làm được, anh không muốn có biết đứa con hai người chờ đợi mà mất, anh không tưởng tượng nổi cảnh nhìn người mình thương phải đau lòng.
_________
Về phần Triệu Thanh Kỳ và Thừa Húc có lẽ đã không chạy kịp, lần này Hoắc Yến Anh có lẽ không chịu được nên đã cử rất nhiều người bao vây các các biển và sân bay những nơi gần nhất nhằm bắt hai kẻ đã làm hại đến em dâu mình.
Triệu Thanh Kỳ và Thừa Húc tưởng sẽ cầm được số tiền mà anh chuyển có thể cao chạy xa bay nhưng có lẽ không ngờ rằng mọi ngóc ngách đều có người đang truy lùng họ.
Lần này xem như hai người đã chạy vào đường cùng, có muốn lui cũng không được mà tiến cũng không xong.
________
Sáng sớm anh vẫn chờ đợi cô tỉnh, ánh mắt mong chờ nhưng lại có phần lo sợ.
Triệu An Ninh trong giấc mơ đáng sợ bị Triệu Thanh Kỳ đá vào bụng kiến con mình không còn nữa, cô hoảng sợ mà toát mồ hôi rồi mở mắt, toàn thân đều đổ mồ hôi tay cô run lên.
“Ninh Ninh, em tỉnh rồi....!!" Hoắc Liên Hàn vui mừng ôm lấy cô.
Nhưng thứ chờ đợi anh là một câu hỏi khiến anh khó mà trả lời.
“Con của em, đứa bé có bị sao không?"
Hoắc Liên Hàn nghe xong cô giữ bình tĩnh né ánh mắt của cô mà trả lời: “Đứa bé vẫn ổn!"
Anh trong tình huống đó chỉ còn cách nói dối, anh không muốn cô bị kích động khi biết đứa bé không còn.
Nghe anh nói vậy cô không chút nghi hoặc thở nhẹ nhõm, đưa tay rờ xuống bụng mình.
“Con của mẹ may mắn con không bị sao!"
Do mới được ít tuần nên bụng vẫn nhỏ cô mới không biết anh nói dối.
Cô vui vẻ xoa bụng rồi đòi anh bóc quýt. Hoắc Liên Hàn cố tỏ ra bình tĩnh để qua mặt cô, nhưng trong thâm tâm anh thật sự rất đau.
Xin lỗi vì đã nói dối...
Triệu An Ninh không quan tâm đến những vết thương ngoài da của mình, nhưng khi thấy anh bị thương cô lại lo lắng không thôi.
“ Chân anh?"
“Chỉ bị xước nhẹ ngoài da thôi, em mau ăn đi!" Anh đưa quýt đã bóc vỏ cho cô.
Nghe cô tỉnh mọi người đều đến thăm cô, Hoắc Liên Hàn cũng đã dặn trước mọi người đừng nhắc đến đứa trẻ.
“Thư ký Lâm, cậu có bị thương nặng lắm không?"
Lúc nhìn thấy thư ký Lâm bị đâm cô rất lo cậu, cảm giác áy náy trong lòng.
“Tôi không sao, còn thiếu phu nhân thì sao?"
“Tôi không sao!"
Trong cuộc trò chuyện của mọi người đều không nhắc đến đứa trẻ, cô cũng không để ý.
Anh tiễn mọi người ra khỏi phòng sau khi cô ngủ.
“Cậu định dấu chuyện đứa bé đã mất đến lúc nào?"
Bạch Huyền Y hỏi.
“Không biết được, giấu được đến đâu thì đến!" Giọng anh khàn
“Em cũng nên chọn thời điểm thích hợp nói cho em dâu biết, nếu để em ấy tự biết sẽ rất khó mà tha thứ cho em!" Hoắc Yến Anh lên tiếng.
“Em cũng biết điều đó nhưng em không thể mở miệng nói ra được!"
Không thể nói ra khi nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của cô khi nhắc đến đứa bé.
“Hai người kia chị đã giúp em bắt rồi, giờ em muốn xử lý ra sao?"
“Cho hai kẻ đó ra đảo hoang chơi với khỉ tự sinh tự diệt là được!" Tô Diễm ở bên lên tiếng cho anh.
Cứ như vậy người của Hoắc Yến Anh đã cho hai kẻ không biết trời cao đất dày là gì, lại dám chọc vào nhà họ Hoắc chỉ còn đường chết.