Cô Vợ Câm Và Tổng Tài Sủng Vợ

Chương 77: Kết thúc (2)




Cặp đôi của Hoắc Yến Anh và Trịnh Vy Vy cũng không kém cỏi, Hoắc Yến Anh đã đưa bảo bối nhỏ của mình đi du lịch khắp nơi, cũng đã công bố cho mọi người yêu thích biết, tất cả mọi người khi xem được tin tức cũng phải khen ngợi tình cảm sâu đậm của hai người.
“ Vy Vy!"
Nghe Hoắc Yến Anh gọi cô liền quay lại tròn mắt nhìn.
“Chúng ta kết hôn nhé!" Hoắc Yến Anh lên tiếng.
Trịnh Vy Vy còn chưa trả lời thì Hoắc Yến Anh đã nhanh tay đeo nhẫn vào tay cho bảo bối.
“Rồi bây giờ em đã là vợ chính thức của chị rồi đấy!" Hoắc Yến Anh vút ve đôi bàn tay nhỏ của bảo bối.
“Nhưng em còn chưa chuẩn bị nhẫn cho chị!" Trịnh Vy Vy nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay cũng phải đáng giá vài tỷ thì cô cũng không thể mua nổi.
“Đây, bây giờ em đeo nó vào cho chị đi!" Hoắc Yến Anh lôi ra một chiếc nhẫn, hai chiếc là một cặp mà
Trịnh Vy Vy cầm chiếc nhẫn lên đeo vào ngón áp út của cô.
Hoắc Yến Anh bất ngờ đè Trịnh Vy Vy dưới thân khi vừa đeo xong, cô nhìn gương mặt nhỏ của bảo bối tựa như thiên thần nhỏ vậy, làm con tim của Hoắc Yến Anh đập không ngừng.
“ Chị...chị đang làm gì vậy?" Trịnh Vy Vy lắp ba lắp bắp nói
Hoắc Yến Anh không trả lời mà thay trả lời bằng hành động, tay luồn vào áo ngủ rồi tiến lên phía trên khi đụng vào trái liền nắm bóp muốn xem đã chín có thể ăn được chưa.
“Làm chuyện vợ chồng nên làm!"
Hoắc Yến Anh cũng có một sở thích mà ít ai biết đến đó là mua đồ lót cho bảo bối là phải mua những loại vải mỏng dễ xé như vậy mới dễ hành sự.
“Chị, trời vẫn đang sáng để tối được không?"
“Suỵt, nếu em còn không giải quyết nhanh thì Tuệ Nhi sẽ vào đó!"
Hai người sau khi đi du lịch về và ở lại nhà chính mà ở đây hai đứa con của Hoắc Liên Hàn cũng đang ở đây.
Hoắc Yến Anh không muốn người bên ngoài nghe thấy, đành phải lấy tay bịt miệng bảo bối lại để cho bảo bối không rên lớn.
Một tay che một tay hành sự còn huy động cả miệng nữa.
______
Hoắc Yến Anh hứa với bảo bối sẽ làm nhẹ nhưng tối đến cô lại không thể xuống nổi giường, vừa cử động đã đau nhức toàn thân rồi.
Thật là không nên tin lời ngoài miệng.
Trịnh Vy Vy vẫn chưa muốn dậy, vẫn đang còn muốn ngủ nướng nên đã kéo chăn lên kín người rồi tiếp tục ngủ.
Trong lúc này Hoắc Yến Anh lại cho hai đứa con của em trai mình vào phòng nhằm đánh thức bảo bối dậy.
“ Cô Vy ơi....cô dậy chơi với Nhi Nhi đi!" Tuệ Nhi lại giường rồi leo lên không e ngại mà trèo hẳn lên người của Trịnh Vy Vy
Thời gian mới đó trôi nhanh thật, đúng là thời gian có níu cũng không níu kéo được, mới ngày sinh ra bây giờ đã bốn tuổi.
Hai đứa con của Ninh Ninh đều bị chính ba mẹ nó hất hủi mà phải mang đồ đạc sang ở với ông bà nội.
“Tuệ Nhi, cháu xuống khỏi người cô nào!"
Đau lưng do tối qua bị hành sắp gãy đến nơi rồi bây giờ Tuệ Nhi ngồi lên có khác gì bẻ đôi.
“Cô Vy, cổ của cô bị muỗi đốt nè!" Tuệ Nhi thấy trên cổ của Trịnh Vy Vy có một vết đỏ liền lấy tay sờ lên
Trịnh Vy Vy nhìn đứa trẻ ngây thơ vô số tội này không biết là phải giải thích sao cho cô bé hiểu nữa.
“Cháu đừng nhắc nữa, hôm qua cô đã bị một con muỗi khổng lồ đốt đó!" Trịnh Vy Vy làm nũng với Tuệ Nhi dễ thương
“ Con muỗi đó có to bằng baba cháu không cô?" Tuệ Nhi tròn mắt hỏi
“ To bằng!"
“ Vậy để cháu gọi điện bảo baba cháu đến bắt con muỗi đó lại, không thể để cho có cắn sưng cổ cô Vy được!" Tuệ Nhi chống tay vào hông nói
Trịnh Vy Vy nghe Tuệ Nhi nói vậy chỉ biết cười, may ra vẫn có người quan tâm đến mình.
Trịnh Vy Vy đang cười bỗng cảm giác được một luồn sát khí đang nhìn mình, khi nhìn ra cửa mới thấy Hoắc Yến Anh đứng nãy giờ ở đó!
Thôi toang rồi, đời cứ thế là toang.
Hoắc Liên Phong đứng dưới giường nghiên cứu một lát lại nhìn về phía của Hoắc Yến Anh.
“Bác Yến, hôm qua bác ở cùng với cô Vy bác có thấy con muỗi to đó không?"
Hoắc Yến Anh khoanh tay cuối đầu nhìn thằng cháu biết đặt câu hỏi: “Không thấy, có lẽ là cô Vy vụng trộm thứ gì đó nên mới bị chích!" Hoắc Yến Anh nói nhưng ánh mắt vẫn là phía Trịnh Vy Vy
“Thôi được rồi, hai đứa ra ngoài để bác bôi thuốc cho cô Vy!" Hoắc Yến Anh bước đến bế Tuệ Nhi xuống khỏi người của Trịnh Vy Vy
“Vậy là cô Vy bị đốt nhiều lắm sao?" Tuệ Nhi một lần nữa ngây thơ hỏi
“Rất nhiều!" Hoắc Yến Anh mỉm cười đáp
“Vậy cô Vy bôi thuốc nhé, cháu xuống nhà chơi với ông bà!"
Hai đứa trẻ lễ phép chào rồi quay người ra ngoài không quên đóng cửa.
Trịnh Vy Vy bây giờ rất muốn rút lại lời nói vừa rồi của mình, ánh mắt từ từ hướng về Hoắc Yến Anh.
“Bảo bối, bôi thuốc thôi!" Hoắc Yến Anh ngồi xuống giường đưa tay cởi áo ngủ của Trịnh Vy Vy.
May mà Trịnh Vy Vy phản ứng nhanh đã nắm lấy hai tay của Hoắc Yến Anh khi đang cởi khúc áo
“Sao vây?"
“Bôi xuống có nhất thiết phải cởi áo không?" Trịnh Vy Vy hỏi
“Đương nhiên là phải cởi, nếu không là vết con muỗi có cắn vẫn còn đó!"
Hoắc Yến Anh cởi áo của Trịnh Vy Vy xong ánh mắt nhìn người của bảo bối đến chảy nước miếng.
Đưa tay lên sờ vùng ngực của Trịnh Vy Vy, không ngừng xoa ngoái chỗ bị đỏ hôm qua.
“ Con muỗi hôm qua thật lợi hại, có thể để lại vết đỏ như vậy, để chị hút độc của nó ra!"
Nói là thực hành, Hoắc Yến Anh đẩy Trịnh Vy Vy nằm xuống còn mình nằm trên.
“Chị làm gì đấy? Hôm qua vừa mới mà!"
“Chất độc của con muỗi này rất lớn phải để chị lấy ra!"
Trịnh Vy Vy lại bị Hoắc Yến Anh một lần nữa ăn sạch sẽ.
______
Ở dưới nhà, không biết Hoắc Tuệ Nhi lấy đâu ra điện thoại mà ấn số gọi điện cho baba để mách chuyện con muỗi lớn.
Hoắc Tuệ Nhi và Hoắc Liên Phong mới bốn tuổi nhưng tính chất lại hơn người, thông mình sáng suốt đúng là theo gen của baba.
Hoắc Liên Hàn đang ôm vợ ngồi xem phim lại bị chuông điện thoại vang lên mà phải rời đi để lấy.
Khi nghe con gái nói trên cổ cô Vy có vết muỗi cắn anh liền cười.
“Baba, mau đến bắt con muỗi lớn đó cho cô Vy đi!"
“Baba không bắt được, nhưng mà con gái con không phải lo con muỗi đó đã bị bác Yến bắt đi rồi!"
Làm sao mà bắt được khi người đó là chị mình.
“ Baba khi nào đến đón bọn con, bọn con nhớ baba và mama lắm!" Tuệ Nhi muốn về nhà rồi
“ Con yêu, cố ở lại vài hôm để baba giúp mẹ con có em bé rồi baba sẽ đón con và anh về!"
“Tuệ Nhi hiểu rồi, baba nhớ phải tạo ra một người em trai thật dễ thương cho con đó!"
Tuệ Nhi lại ngây thơ bị baba gạt lần nữa, cô bé không biết để tạo ra một em bé rất là mất thời gian!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.