Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 1005:




Thân thể đau nhức nhắc nhở cô ta chuyện gì đã xảy ra đêm qua, cô ta đã là người phụ nữ của Đường Nguyên Minh!
Lăng Tiêu, tối hôm qua không phải hắn đã biết trước rồi đó chứ?
Tại sao hắn phải làm thế, tại sao lại đối xử với cô ta như thế?
Đường Nguyên Minh tùy ý mặc quần vào, mặt không cảm xúc nhìn về phía Triệu Giai Ca, đáy mắt chỉ có lạnh lẽo: “Cô biết nên làm gì chưa?”
Có câu nói một đêm vợ chồng nghĩa trăm năm, Triệu Giai Ca vừa mất đi sự trong trắng quý giá nhất của người phụ nữ, Đường Nguyên Minh lại nói chuyện với cô ta như vậy thì hỏi sao cô ta chịu được?
“Tôi không biết, tôi đã là người phụ nữ của anh rồi.” Triệu Giai Ca nhìn Đường Nguyên Minh, kiên quyết mà nói: “Chẳng lẽ anh không chịu trách nhiệm với tôi sao?”
Chuyện này xảy ra đã làm Triệu Giai Ca không dám còn chút hi vọng xa vời gì với Lăng Tiêu, nếu người đàn ông kia thưởng thức cô ta chút nào thì đã không đưa cô ta lên giường của Đường Nguyên Minh.
Cũng may Đường Nguyên Minh không thua kém Lăng Tiêu bao nhiêu.
Triệu Giai Ca lập chí trở thành người phụ nữ tôn quý nhất Hải Thành nên cái gì cũng thích so bì với Thịnh Hoàn Hoàn.
Bây giờ phóng mắt nhìn khắp Hải Thành thì chỉ có Đường Nguyên Minh dám đấu với Lăng Tiêu, vì sao cô ta không thuận thế lựa chọn Đường Nguyên Minh?
Đường Nguyên Minh liếc một cái đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Triệu Giai Ca: “Nếu như cô cảm thấy ngủ với tôi một lần là thay đổi quan hệ giữa chúng ta thì quá ngu xuẩn, tôi khuyên cô sống thực tế một chút.”
Dù thế nào Triệu Giai Ca cũng là phụ nữ, mất sự trong sạch còn không được thương yêu thì sao chịu đựng được, mắt cô ứa lệ: “Tối hôm qua là lần đầu tiên của tôi.”
Cô ta muốn được Đường Nguyên Minh thương tiếc, đáng tiếc anh còn lạnh lẽo vô tình hơn cô ta tưởng tượng.
Tay anh đặt lên cổ cô ta, nắm chặt lấy cổ họng cô, gương mặt âm u lạnh lẽo như ác quỷ bò lên từ Địa Ngục: “Thì đã sao, điều này chẳng là gì đối với tôi cả, cũng buồn nôn y như cô vậy.”
Triệu Giai Ca bị bóp cổ không thở nổi, rất nhanh nghẹn sắc mặt đã nghẹn đến đỏ tím, cảm giác cuống họng sắp vỡ vụn, miệng há to lại không thốt lên được một lời.
Nhìn dáng vẻ đau khổ của Triệu Giai Ca, Đường Nguyên Minh không chút thương hương tiếc ngọc, đáy mắt chỉ tràn đầy sát khí âm u: “Tôi cho cô biết, đừng làm chuyện ngu xuẩn, nếu như cô dám nói ra chuyện này thì tôi băm cô ra cho chó ăn.”
Nói xong anh còn ghét bỏ hất Triệu Giai Ca ra, quay người đi vào phòng tắm: “Lúc tôi đi ra không muốn gặp lại cô, cút.”
Triệu Giai Ca sờ cuống họng suýt bị bóp nát mà nghiến chặt hàm răng, hai tay siết thành nắm đấm, nhưng sắc mặt lại tái nhợt dọa người.
Vì sao lại biến thành như vậy?
Chẳng lẽ cô ta không đẹp sao?
Rốt cuộc Đường Nguyên Minh có phải đàn ông không mà lại đối xử với cô ta như thế!
Nhưng Triệu Giai Ca biết Đường Nguyên Minh thật sự có sát khí với mình, nếu cô ta dám đối nghịch với anh thì anh nhất định sẽ giết cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.