Giọng của Tống Chí Thượng hiền lành rất nhiều: “Cô và ba cô rất giống nhau.”
Biết Tống Chí Thượng không có việc gì làm Thịnh Hoàn Hoàn an tâm rất nhiều, nhưng trong thời gian ngắn Tống Chí Thượng không thể trở về công ty, công việc của ông cần sắp xếp cho người thay thế.
Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, lại gọi mấy cú điện thoại đi.
Sau đó cô nhìn đồng hồ rồi lập tức chạy đến bệnh viện, dù diễn kịch cũng phải làm đủ bộ, nếu không cá làm sao mắc câu chứ?
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn đi, phe phái của Chu Tín bắt đầu tạo áp lực với tâm phúc của Tống Chí Thượng, mưu toan tiếp quản công việc và quyền lực trên tay ông.
Họ muốn cắn nuốt từng chút từng chút trợ lực của Thịnh Hoàn Hoàn, từ đó làm suy giảm quyền lực của cô, cuối cùng biến vị trí tổng giám đốc này thành bù nhìn.
Sau khi tiến vào bệnh viện, mùi nước khử trùng nhàn nhạt xông vào mũi làm Thịnh Hoàn Hoàn gần đây rất nhạy cảm với mùi buồn nôn muốn ói.
Cô muốn cố đè nén cảm giác cuộn trào trong dạ dày, nhưng lại thất bại, cô lập tức xông vào nhà vệ sinh nôn ra…
Đây là chuyện gì?
Hai ngày này cô luôn buồn nôn, chẳng lẽ ăn trúng đồ không vệ sinh sao?
Thịnh Hoàn Hoàn muốn đi kiểm tra, nhưng thời gian không kịp, sau khi thăm Tống Chí Thượng thì cô còn phải chạy đến trường đua, qua mấy ngày rồi nói sau!
Sau khi đi ra từ nhà vệ sinh, Thịnh Hoàn Hoàn đã gặp người quen biết cũ.
Lần này Lam Tiếu trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì an phận rất nhiều, Thịnh Hoàn Hoàn rửa tay bên cạnh cô ta, cô ta nhìn gương dặm lại phấn mà không nói tiếng nào.
Mãi đến khi Thịnh Hoàn Hoàn rời khỏi thì Lam Tiếu mới sầm mặt xuống, cất đồ vào rồi lập tức đi đến phòng bệnh của Lam Nhan.
Lần trước Lam Nhan cản một phát súng vì Lăng Hoa Thanh, hiện tại còn đang nằm trong bệnh viện.
Khi Lam Tiếu đẩy cửa đi vào, Lam Nhan đang phẫn nộ xem tivi, trên đó đang chiếu lại cuộc thi đua xe quốc tế, trong đó số lần Kim Thần và Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện chiếm hơn phân nửa.
“Chị họ, vừa rồi em trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn.”
Đồng tử của Lam Tiếu co rụt lại, lập tức nhìn về phía Lam Tiếu: “Cô ta đến bệnh viện làm gì?”
Sắc mặt Lam Tiếu rất nặng nề: “Chị, có lẽ cô ta mang thai rồi.”
“Cái gì?” Lam Tiếu đột nhiên ném ra một quả bom, nửa ngày sau Lam Nhan vẫn không kịp phản ứng, cô ta mất hồn, sắc mặt trắng bệch nhìn Lam Tiếu: “Sao em biết cô ta mang thai?”
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu mới ly hôn nửa tháng, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn mang thai chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ rất có thể đứa con này là của Lăng Tiêu.
Hỏi sao Lam Tiếu có thể không hoảng hốt?
Lam Tiếu nói: “Vừa rồi em trông thấy cô ta trốn trong nhà vệ sinh nôn mửa.”
Lam Nhan siết chặt cái chăn: “Không, nôn trong nhà vệ sinh chưa chắc là mang thai, lúc này cô ta đến bệnh viện làm gì, có phải là muốn kiểm tra không, sao em không đi theo?”
Lam Nhan không khống chế được mà gầm thét với Lam Tiếu, kết quả động đậy làm trúng vết thương, cô ta đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Lam Tiếu thấy vậy lập tức nói: “Chị đừng tức giận, em đi ngay.”
Sau khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức chạy đến phòng cấp cứu, không ngờ lại trông thấy Mộ Tư ở cửa phòng cấp cứu.