“Sao anh lại ở đây?” Thịnh Hoàn Hoàn kinh ngạc đồng thời lại hơi lo lắng.
Tống Chí Thượng chỉ giả vờ thôi, không chừng Mộ Tư nhìn ra cái gì đó.
Mộ Tư vẫn ngồi trên xe lăn, trên người mặc áo sơ mi trắng, ngũ quan bảnh trai như một khối ngọc Dương Chi sạch sẽ ôn hoà: “Anh nghe nói chú Tống xảy ra tai nạn xe nên đến xem có giúp được gì không.”
Anh cũng nắm tin nhanh thật!
Thịnh Hoàn Hoàn không vạch trần anh ta mà ngồi xuống bên ngoài phòng cấp cứu: “Vết thương của anh khôi phục thế nào rồi, thời gian qua tôi bận quá nên không đến thăm anh.”
Tuy là lời quan tâm, nhưng lại làm người ta cảm thấy xa cách lạnh lùng.
Trong lòng Mộ Tư rất khó chịu, nhưng không thể hiện ra trước mặt cô: “Khôi phục rất tốt, mỗi ngày Đường Dật đều đến làm vật lý trị liệu giúp anh.”
Chỉ là đến bây giờ hai chân của anh ta vẫn không có cảm giác.
“Vậy là tốt rồi.” Thịnh Hoàn Hoàn cười nhạt một tiếng rồi không nói gì với anh ta nữa.
Chờ giây lát, Tống Chí Thượng còn chưa đi ra, Thịnh Hoàn Hoàn tranh thủ gửi tin nhắn cho ông: “Chú Tống có thể ra rồi, lát nữa tôi còn phải đi thi, Mộ Tư cũng ở bên ngoài, chú cẩn thận một chút, đừng để anh ta nhìn ra mánh mối.”
Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn không dám tùy tiện tin tưởng ai, nhất là Mộ Tư đã từng phản bội cô.
Tin nhắn được gửi đi không bao lâu thì cửa phòng cấp cứu đã mở, y tá đẩy Tống Chí Thượng đi ra từ phòng cấp cứu.
“Chú Tống.” Thịnh Hoàn Hoàn kêu một tiếng, lập tức khẩn trương đi lên nhìn Tống Chí Thượng đang nhắm nghiền hai mắt, còn đeo chụp dưỡng khí, cô kéo bác sĩ phía sau lại mà hỏi: “Bác sĩ, tình hình của ông ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ phối hợp buông tiếng thở dài rồi nặng nề nói: “Phẫu thuật rất thành công, nhưng bệnh nhân còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, mấy ngày nay không thể lơ là, chờ ông ấy tỉnh lại mới biết tình hình cụ thể.”
Sau khi Tống Chí Thượng tiến vào phòng bệnh liền bị cách ly, không bao lâu sau người thân của ông chạy đến rồi khóc rống một trận.
Thịnh Hoàn Hoàn không biết Tống Chí Thượng có nói chuyện này với họ không nên cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ có thể đứng bên cạnh an ủi.
Mãi đến khi Mộ Tư không nhịn được nhắc nhở cô: “Hoàn Hoàn, em phải đi, nếu không không đuổi kịp thi đấu đâu.”
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới tạm biệt họ rồi vội vàng rời đi.
Lúc đến đầu cầu thang, Lam Tiếu đột nhiên xuất hiện cản đường đi của cô, chanh chua châm chọc: “Ôi chao, đi đâu đây, thật là rất cẩn thận, hẹn hò mà còn chọn ở bệnh viện.”
Lam Tiếu vừa tìm kiếm hồi lâu, đến bây giờ còn thở không ra hơi, kết quả vừa tìm được thì Thịnh Hoàn Hoàn lại muốn đi, điều này làm Lam Tiếu không thu hoạch được gì thật tức giận.
Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng đi thi nên không có tâm tình để ý cô ta: “Tránh ra.”
“Vội vã đi như vậy làm gì, sợ người ta phát hiện à?”
Lam Tiếu không lùi mà còn đi lên phía trước hai bước, nhìn Thịnh Hoàn Hoàn mà giễu cợt nói: “Thịnh Hoàn Hoàn cô thật giỏi, vừa Đường Nguyên Minh vừa Mộ Tư, không chịu nổi tịch mịch như thế khó trách Lăng Tiêu lại bỏ cô.”
Lam Tiếu đang cố ý muốn chọc giận cô sao?
Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn là nhân vật công chúng, cô ta biết chắc cô không dám ra tay.
“Tôi lặp lại lần nữa, tránh ra.” Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn càng lạnh lẽo.