Cô đã từng thề thốt nói với Lăng Tiêu là vụ tai nạn xe kia là ân oán giữa hắn và Đường Nguyên Minh mà không liên quan gì đến cô, lúc đó cô tin chắc Đường Nguyên Minh không có tình yêu nam nữ với mình.
Hiện tại nghe Đường Nguyên Minh chính miệng thừa nhận, rất nhiều vấn đề như đột nhiên sáng tỏ, cộng thêm chuyện đêm qua đã làm ấn tượng của cô đối với anh trở nên rất xấu.
“Hoàn Hoàn, những lời kế tiếp anh chỉ nói một lần, cho nên em phải nghe cho kỹ.”
Khóe miệng Đường Nguyên Minh nở nụ cười dịu dàng, nhưng sự cố chấp bá đạo kia lại làm người ta sợ hãi: “Anh yêu em, từ rất rất nhỏ anh đã nhận định em là cô dâu của anh.”
“Đừng nói nữa.” Thịnh Hoàn Hoàn quay mặt đi, cô cảm thấy rất áp lực trước lời tỏ tình của Đường Nguyên Minh: “Anh phải biết là em không thích anh, từ nhỏ đến lớn em chỉ coi anh là anh trai thôi.”
Đường Nguyên Minh sớm đã đoán được cô sẽ nói như vậy: “Có liên quan gì chứ? Ai nói hôn nhân nhất định chỉ vì tình yêu, cho dù kết hôn thì anh cũng sẽ bảo vệ em như một người anh ttrai.”
Đây là lời ngụy biện gì thế này?
Tam quan của Thịnh Hoàn Hoàn rất ngay thẳng nên không làm được chuyện như vậy: “Thật xin lỗi, em không thể tiếp nhận.”
Mãi đến khi lên xe, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn cảm giác tim mình bị tảng đá đè lên.
Lăng Kha ôm lấy bó hoa hồng kia ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi thử: “Vừa rồi anh Minh tỏ tình với cậu rồi bị cậu từ chối rồi sao?”
Nếu không thì sao bó hoa hồng này lại rơi vào tay cô.
Ánh mắt kia của anh Minh rõ ràng là bảo cô chuyển giao hoa hồng cho Hoàn Hoàn.
Nhìn thấy bó hoa hồng xinh đẹp đó, Thịnh Hoàn Hoàn càng phiền lòng: “Ai bảo cậu đem nó lên xe?”
Vai Lăng Kha run lên, không có khí phách nói: “Tớ không dám không đem lên! Không phải cậu không biết từ nhỏ đến lớn tớ sợ ảnh nhất mà.”
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trừng cô: “Hôm nào anh ta bảo cậu bán tớ đi chắc cậu cũng không chút do dự gật đầu.”
Lăng Kha cười cười “Hắc hắc”: “Vậy tớ cũng không dám không bán!”
Thịnh Hoàn Hoàn cắn răng: “Lăng, Kha.”
Lăng Kha oan ức bĩu môi: “Anh Minh có gì không tốt, tớ cảm thấy ảnh đáng tin cậy hơn Lăng Tiêu và Mộ Tư nhiều.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “Cậu nói thêm một câu nữa xem.”
Lăng Kha lập tức ngậm miệng lại, chột dạ vội nói sang chuyện khác: “Muốn đến chỗ chị Nam Tầm không?”
Thôi cứ để chị Nam Tầm khuyên bảo cô đi!
Thịnh Hoàn Hoàn dời mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Hôm nào đi, công ty còn rất nhiều chuyện chờ tớ đi làm.”
Lăng Kha rất đồng cảm: “Hoàn Hoàn, làm nữ cường nhân nhất định rất mệt mỏi!” .
||||| Truyện đề cử: Cuồng Long Vượt Ngục |||||
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Làm quen rồi là được.”
Mỗi ngày phải đề phòng đám sài lang hổ báo Chu Tín, không cẩn thận sẽ bị gặm không còn cả xương. Còn có đống văn kiện chồng chất như núi, dự án cũ vừa xong thì dự án mới đã mở, hơi lơ là một chút sẽ tạo thành tổn thất không cách nào vãn hồi cho công ty.
Sao lại không mệt chứ?
Khi cô trở lại Thịnh Thế thì trên bàn đã chất đầy văn kiện.