Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 1037:




Cô tạm dừng rồi lại nói: “Nếu như anh thực sự tịch mịch thì gọi điện thoại cho Bạch tiểu thư, tôi nghĩ cô ấy sẽ lập tức chạy tới với anh.”
Những lời này của Thịnh Hoàn Hoàn như con dao cắm vào tim Mộ Tư: “Anh đã nói rõ ràng với Bạch Tuyết, trước đó chỉ do thương hại cảm thấy mắc nợ cô ấy, người anh thật sự thích là em.”
“Thích tôi?” Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, khóe miệng lộ ra chút đùa cợt nhàn nhạt: “Anh thích tôi mà lại bỏ đi vào ngày kết hôn, tôi cùng đường bí lối mà anh vẫn canh giữ bên cạnh Bạch Tuyết không rời, thứ anh nói là thích thật quá rẻ mạt buồn cười.”
Lòng Mộ Tư đau như đao cắt: “Hoàn Hoàn…”
Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nghe anh ta giải thích thêm, chỉ bình tĩnh cắt ngang lời anh ta nói: “Mộ Tư, tôi đứng ở chỗ này chỉ vì anh chắn một súng thay tôi, chỉ thế thôi.”
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn không quay đầu lại mà rời đi.
Mộ Tư không dám gọi cô, anh ta sợ mình sẽ bị cô làm tổn thương đến tuyệt vọng.
Giống như anh ta không dám nói với cô là vì trông thấy Đường Nguyên Minh xuất hiện, các fan nói họ xứng đôi biết bao làm anh ta đố kị phát cuồng nên mới không kiềm nén được nỗi lòng.
Mỗi một lần đau lòng đều nhắc nhở anh ta rằng trước kia mình ngu đến mức nào.
Hai chân anh ta đã tàn phế, cứ như đang châm chọc rằng: Nhìn đi, đây chính là báo ứng do mày vứt bỏ cô ấy.
Khi cô ra khỏi bệnh viện đã rất muộn, thân thể cực kỳ mỏi mệt, bụng dưới vẫn đau âm ỉ, thật vất vả mới đi đến trước xe thì toàn thân cô đã đổ đầy mồ hôi.
Cô tựa vào xe há to miệng thở hổn hển, chân như nhũn ra mà ngồi xuống mặt đất, trước mắt bắt đầu đen thui.
Trong lúc mê man, cô nghe thấy có người gọi tên mình.
Thật lâu sau, cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn cũng dịu lại và thấy rõ người ngồi xổm trước mặt mình: “Văn Sâm?”
Sao lại là anh ta?
Văn Sâm gật đầu: “Thiếu phu nhân, là tôi, cô cần đến bệnh viện không?”
“Không cần, tôi chỉ chưa ăn cơm nên đói quá thôi, có thể là tuột huyết áp.” Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu, sau đó không khách sáo nói với Văn Sâm: “Đi bệnh viện còn không bằng dẫn tôi đi đâu ăn chút gì đi.”
Văn Sâm suy tư rồi gật đầu: “Vậy lên xe đi, tôi dẫn cô đi ăn cái gì đó.”
Sau khi lên xe, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức cảnh cáo Văn Sâm: “Không được gửi tin nhắn cho Lăng Tiêu.”
Văn Sâm vừa lấy điện thoại ra lập tức lúng túng buông tay, cung kính nói: “Vâng, Thiếu phu nhân.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thành thị phồn hoa ngoài cửa sổ mà hỏi: “Là Lăng Tiêu bảo anh theo dõi tôi sao?”
Cô không tin Văn Sâm xuất hiện chỉ là trùng hợp.
Văn Sâm không biết nên trả lời cô thế nào, vốn chỉ cần lặng lẽ bảo vệ cô, nhưng hiện tại anh ta đã để lộ hành tung.
“Anh không nói thì tôi lập tức gọi điện thoại hỏi Lăng Tiêu.”
Thịnh Hoàn Hoàn lấy điện thoại ra từ trong túi, Vă
Chương 1037
Cô tạm dừng rồi lại nói: “Nếu như anh thực sự tịch mịch thì gọi điện thoại cho Bạch tiểu thư, tôi nghĩ cô ấy sẽ lập tức chạy tới với anh.”
Những lời này của Thịnh Hoàn Hoàn như con dao cắm vào tim Mộ Tư: “Anh đã nói rõ ràng với Bạch Tuyết, trước đó chỉ do thương hại cảm thấy mắc nợ cô ấy, người anh thật sự thích là em.”
“Thích tôi?” Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, khóe miệng lộ ra chút đùa cợt nhàn nhạt: “Anh thích tôi mà lại bỏ đi vào ngày kết hôn, tôi cùng đường bí lối mà anh vẫn canh giữ bên cạnh Bạch Tuyết không rời, thứ anh nói là thích thật quá rẻ mạt buồn cười.”
Lòng Mộ Tư đau như đao cắt: “Hoàn Hoàn…”
Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nghe anh ta giải thích thêm, chỉ bình tĩnh cắt ngang lời anh ta nói: “Mộ Tư, tôi đứng ở chỗ này chỉ vì anh chắn một súng thay tôi, chỉ thế thôi.”
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn không quay đầu lại mà rời đi.
Mộ Tư không dám gọi cô, anh ta sợ mình sẽ bị cô làm tổn thương đến tuyệt vọng.
Giống như anh ta không dám nói với cô là vì trông thấy Đường Nguyên Minh xuất hiện, các fan nói họ xứng đôi biết bao làm anh ta đố kị phát cuồng nên mới không kiềm nén được nỗi lòng.
Mỗi một lần đau lòng đều nhắc nhở anh ta rằng trước kia mình ngu đến mức nào.
Hai chân anh ta đã tàn phế, cứ như đang châm chọc rằng: Nhìn đi, đây chính là báo ứng do mày vứt bỏ cô ấy.
Khi cô ra khỏi bệnh viện đã rất muộn, thân thể cực kỳ mỏi mệt, bụng dưới vẫn đau âm ỉ, thật vất vả mới đi đến trước xe thì toàn thân cô đã đổ đầy mồ hôi.
Cô tựa vào xe há to miệng thở hổn hển, chân như nhũn ra mà ngồi xuống mặt đất, trước mắt bắt đầu đen thui.
Trong lúc mê man, cô nghe thấy có người gọi tên mình.
Thật lâu sau, cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn cũng dịu lại và thấy rõ người ngồi xổm trước mặt mình: “Văn Sâm?”
Sao lại là anh ta?
Văn Sâm gật đầu: “Thiếu phu nhân, là tôi, cô cần đến bệnh viện không?”
“Không cần, tôi chỉ chưa ăn cơm nên đói quá thôi, có thể là tuột huyết áp.” Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu, sau đó không khách sáo nói với Văn Sâm: “Đi bệnh viện còn không bằng dẫn tôi đi đâu ăn chút gì đi.”
Văn Sâm suy tư rồi gật đầu: “Vậy lên xe đi, tôi dẫn cô đi ăn cái gì đó.”
Sau khi lên xe, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức cảnh cáo Văn Sâm: “Không được gửi tin nhắn cho Lăng Tiêu.”
Văn Sâm vừa lấy điện thoại ra lập tức lúng túng buông tay, cung kính nói: “Vâng, Thiếu phu nhân.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thành thị phồn hoa ngoài cửa sổ mà hỏi: “Là Lăng Tiêu bảo anh theo dõi tôi sao?”
Cô không tin Văn Sâm xuất hiện chỉ là trùng hợp.
Văn Sâm không biết nên trả lời cô thế nào, vốn chỉ cần lặng lẽ bảo vệ cô, nhưng hiện tại anh ta đã để lộ hành tung.
“Anh không nói thì tôi lập tức gọi điện thoại hỏi Lăng Tiêu.”
Thịnh Hoàn Hoàn lấy điện thoại ra từ trong túi, Văn Sâm lập tức mở miệng nói: “Lăng Gia bảo tôi bảo vệ cô an toàn.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì lập tức cứng rắn nói: “Tôi không cần, ăn xong bữa này thì anh về bên cạnh anh ta đi.”
Văn Sâm nói: “Tôi sẽ chuyển lời này của cô cho Lăng Gia.”
n Sâm lập tức mở miệng nói: “Lăng Gia bảo tôi bảo vệ cô an toàn.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì lập tức cứng rắn nói: “Tôi không cần, ăn xong bữa này thì anh về bên cạnh anh ta đi.”
Văn Sâm nói: “Tôi sẽ chuyển lời này của cô cho Lăng Gia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.