Thịnh Hoàn Hoàn không nói thêm nữa, mãi đến khi Văn Sâm đậu lại ở cổng một tiệm ăn khuya.
Cô đói muốn chết lập tức xuống xe rồi ngồi xuống gọi món.
Văn Sâm lặng lẽ gửi định vị cho Lăng Tiêu, sau đó đứng sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn bấm điện thoại.
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại: “Anh đứng đó làm gì, ngồi đối diện tôi đi, bữa này tôi bao.”
Văn Sâm vẫn đứng sau lưng cô không nhúc nhích.
Thịnh Hoàn Hoàn chau mày: “Anh mà như vậy thì lập tức về chỗ của Lăng Tiêu đi, tôi không cần vệ sĩ.”
Lúc này Văn Sâm mới dời bước ngồi xuống đối diện Thịnh Hoàn Hoàn.
Không nghĩ tới Văn Sâm vừa ngồi xuống thì tiệm ăn náo nhiệt đột nhiên an tĩnh lại.
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại liền trông thấy mấy chiếc xe cùng chạy tới, trong đó bắt mắt nhất là chiếc Bugatti dẫn đầu.
Xe sang mấy chục triệu chẳng hợp với quán ven đường chút nào.
Tiếp đó Đường Nguyên Minh và hơn mười vệ sĩ bước xuống xe, cách họ ăn mặc cũng không hợp với quán này y như đống xe sang số lượng có hạn kia.
Sau khi xuống xe, Đường Nguyên Minh đi về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, những vệ sĩ kia bắt đầu đuổi người đi.
Rất nhanh căn tiệm náo nhiệt chỉ còn lại bàn của Thịnh Hoàn Hoàn và Văn Sâm.
Đường Nguyên Minh không mời mà tới, ngồi xuống bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn.
Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn lập tức trầm xuống: “Anh đang làm gì vậy?”
Đường Nguyên Minh khẽ cười với cô: “Muộn như vậy mà em không về nhà, bác gái không yên lòng nên bảo anh đi tìm em.”
“Cho nên anh lại đến nhà tôi?” Thịnh Hoàn Hoàn lại càng nổi giận: “Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ rồi mà.”
Đường Nguyên Minh thưởng thức cái điện thoại, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng: “Đêm nay bác gái dạy anh làm mấy món ăn em thích, trở về hâm nóng là ăn được liền, trở về với anh đi!”
Anh nghe không hiểu lời cô nói sao?
Cô đối mặt với Đường Nguyên Minh mấy giây rồi dời mắt đi: “Tôi không muốn về.”
Đường Nguyên Minh quan tâm nói: “Vậy anh ở đây với em.”
Thịnh Hoàn Hoàn không nói nữa, nhưng sắc mặt cũng không tốt lắm.
Văn Sâm rất im lặng, ngồi đó như một pho tượng.
Cả quá trình Đường Nguyên Minh không chú ý đến sự tồn tại của anh ta, mãi đến khi đồ ăn được bưng lên, Thịnh Hoàn Hoàn đặt đồ ăn ngon đến trước mặt Văn Sâm: “Ăn đi!”
Văn Sâm cầm lấy đũa, lúc này Đường Nguyên Minh mới nhìn về hướng anh ta, trong giọng nói mang theo chút mỉa mai nhàn nhạt: “Nếu anh nhớ không lầm thì hình như anh ta là thủ hạ của Lăng Tiêu.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghiêm túc trả lời anh: “Anh ấy là bạn tôi.”
“Thật sao?” Đường Nguyên Minh cười nhạt một tiếng: “Anh cứ nghĩ là thủ hạ của Lăng Tiêu chỉ sống trong tối tăm, máu lạnh kiệm lời chỉ biết giết người, không ngờ còn có bạn.”
Lời này làm Thịnh Hoàn Hoàn giận dữ: “Đường Nguyên Minh.”
Từ nhỏ đến lớn Thịnh Hoàn Hoàn luôn gọi anh là anh Minh, đây là lần đầu tiên gọi tên đầy đủ của anh, có thể thấy được cô thật sự tức giận.