Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 1070:




Thịnh Hoàn Hoàn: “Ngậm miệng, cậu đang phun nước bọt lên mặt tớ đó.”
Lăng Kha: “Chị hai, em đang khen chị đó… Được rồi, em không nói nữa được chưa?”
Nửa giờ sau, một vị tiên nữ xinh đẹp xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Mái tóc dài hơi xoăn, mặt trứng ngỗng, làn da trắng nõn, trang dung tinh xảo, ngũ quan thanh tú xinh đẹp, dáng người nhanh nhẹn tinh tế mặc chiếc váy dài hoa nhỏ màu trắng, sạch sẽ thoát tục phiêu diêu tiên khí.
Nam Tầm than nhẹ: “Thật là quá xinh đẹp, đôi khi không thể trách đàn ông trăng hoa, chị là phụ nữ mà nhìn còn rung động!”
Lăng Kha cũng chậc chậc: “Đúng đấy, vì sao Lăng Tiêu lại ly hôn với cậu chứ, mắt anh ta bị bệnh đúng không?”
Tiểu Hoan Hoan trợn to cặp mắt trắng đen rõ ràng: “Dì Hoàn Hoàn, nếu sau này con lớn lên đẹp bằng một nửa dì thì tốt rồi!”
“Mọi người quá khoa trương.”
Kỳ thật chỉ trang điểm ăn diện lên mà thôi, Thịnh Hoàn Hoàn từng tham gia rất nhiều tiệc rượu, có lần nào không làm cả sảnh trầm trồ, cô đã quen rồi nên không cảm thấy cách ăn mặc hôm nay có gì đặc biệt.
Nhưng đây là tâm ý của bạn thân, cô vẫn vô cùng quý trọng: “Cái váy này thật xinh đẹp, mặc dù không phải phong cách của tớ, nhưng ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị cũng không tệ.”
Cái váy này là thật là tiên thật là bạch liên!!!
Lăng Kha dương dương đắc ý: “Đó là đương nhiên, không xem thử là ai mua.”
Nam Tầm đeo đồ trang sức lên cho Thịnh Hoàn Hoàn, trừ dây chuyền cô mang tới ra thì vòng tay và vòng tai đều là sản phẩm của Thịnh Thế, cài thêm một cái cài tóc nhỏ, cách ăn mặt này thật là tiên muốn chết.
Hôm nay là chủ nhật, lại là trận chung kết, để tránh bị kẹt xe nên các cô ra ngoài từ rất sớm, Đường Nguyên Minh đã an bài mấy chiếc xe hộ tống.
Lúc trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn, Đường Nguyên Minh hơi thất thần.
Anh luôn biết Hoàn Hoàn của mình rất xinh đẹp, nhưng hôm nay thật là đẹp đến nao lòng, có lẽ đàn ông đều thích phụ nữ ăn mặc dịu dàng ngọt ngào lại xinh đẹp như vậy.
Làm người ta rất muốn ôm cô vào trong ngực mà cẩn thận che chở.
Lăng Kha ngồi trong Maybach mà nói liên tục không dứt, dường như đã thoát khỏi bể khổ thất tình.
Bầu không khí trên đường rất sinh động, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện hôm nay Đường Nguyên Minh có chút khác thường, ngày trước anh độc miệng có thể luôn dùng một câu nhẹ nhàng làm Lăng Kha tức gần chết, nhưng cô lại giận mà không dám nói gì.
Nhưng hôm nay từ lúc lên xe đến bây giờ anh không nói một câu.
“Anh Minh, anh Minh?”
Không biết Đường Nguyên Minh đang suy nghĩ gì, Thịnh Hoàn Hoàn gọi hai tiếng anh mới nhìn về hướng cô: “Ừm?”
“Công ty anh có chuyện gì sao, để tụi em tự đi là được.” Thịnh Hoàn Hoàn nói.
Đường Nguyên Minh lắc đầu, trên gương mặt anh tuấn mang theo chút mỏi mệt hiếm thấy: “Không có gì, em muốn nói cái gì?”
Đêm qua anh cả đêm không ngủ!
Thịnh Hoàn Hoàn trầm ngâm nói: “Tối hôm qua cám ơn anh.”
Đường Nguyên Minh nghe xong không nói gì, sắc mặt như lạnh xuống mấy phần, hình như anh muốn nói với cô cái gì, nhưng ngại Nam Tầm và Lăng Kha ở đây nên không nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.