“Lăng Tiêu… Còn để cho đàn ông chúng ta sống không?”
“Ganh tỵ quá, người ta còn là nhà giàu số một kìa!!!”
“Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn thật xứng đôi, tại sao họ lại ly hôn?”
“Đột nhiên thật ghen tỵ với Thịnh Hoàn Hoàn, tôi nguyện ý dùng vẻ đẹp của mình để đổi lấy một lần ngủ với Lăng Tiêu.”
“Trên lầu chưa tỉnh ngủ hay gì vậy, nằm mơ giữa ban ngày cũng không tới phiên cô…”
Sau khi cảm thán xong liền có người nghi ngờ, mặc dù Lăng Tiêu là nhà giàu số một Hải Thành, nhưng hắn hiểu đua xe à, không hiểu thì chính là thêm phiền, ba phải, không được mọi người chào đón.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng rất tò mò tại sao Lăng Tiêu lại đi làm trọng tài, hay do hắn tài trợ tài chính nhiều quá?
Càng làm cô hiếu kì chính là, lấy hiểu biết của cô đối với Lăng Tiêu thì hắn không thích những nơi như vậy mới đúng, nếu không sẽ không duy trì cảm giác thần bí sau khi đã về nước lâu như vậy.
Máy quay nhắm vào người Lăng Tiêu, trên màn hình lớn xuất hiện gương mặt của hắn, nhìn kỹ còn có thể trông thấy vết cắn trên môi hắn.
Đó là dấu vết do Thịnh Hoàn Hoàn để lại vào tối hôm qua.
Tối hôm qua họ chia tay trong buồn bực, cô hôn mê rồi phát hiện mình mang thai…
Mang thai!
Tay Thịnh Hoàn Hoàn bất giác đặt lên phần bụng bằng phẳng, cho tới bây giờ cô vẫn khó tin nổi nơi này đang hình thành một sinh mệnh mới.
Lăng Tiêu, nếu như anh biết sự tồn tại của đứa nhỏ này, anh sẽ lựa chọn như thế nào?
“Diệp thiếu, là tôi hoa mắt sao?” Đường Dật hoài nghi nhìn về phía Diệp Sâm bên cạnh.
“Anh không có hoa mắt, đó chính là Lăng Tiêu.”
Diệp Sâm vòng hai tay quanh ngực mà nhìn Nam Tầm ngồi phía trước, anh cũng muốn xem người phụ nữ này muốn làm bộ không nhìn thấy mình tới khi nào.
Đường Dật trăm mối vẫn không có cách giải: “Không phải Lăng Gia ghét nhất xuất hiện trước ống kính sao?”
Lăng Kha ngồi phía trước nghe có người thảo luận về Lăng Tiêu, hơn nữa giọng nói còn hơi quen tai nên cô từ từ quay mặt lại, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với Đường Dật.
Diệp Sâm như không nhìn thấy Lăng Kha mà đưa tay tóm lấy cổ áo Nam Tầm: “Anh phải hỏi Lăng Gia nhà anh ấy.”
Nam Tầm di chuyển để thoát khỏi tay Diệp Sâm, nhưng lại không chịu quay đầu.
Diệp Sâm lại nắm chặt tóc của cô, chơi đến quên cả trời đất.
Lăng Kha nghĩ đến lần trước bởi vì nhất thời kích động mà hôn Đường Dật một cái, cô lúng túng giật giật khóe miệng rồi vội vàng quay mặt đi.
Đường Dật nhìn bóng dáng yêu kiều trước mặt, tâm tình rất tốt mà nói: “Lăng tiểu thư, thật là trùng hợp quá!”
Lăng Kha: Trùng hợp cái rắm!
Rõ ràng là Diệp Sâm an bài mà?
Thấy Lăng Kha không để ý tới mình, Đường Dật cũng rất thức thời.
Diệp Sâm bên cạnh thỉnh thoảng lại trêu Nam Tầm, cứ như nam sinh thích nắm tóc nữ sinh mà mình thầm mến, hư hỏng đến mức làm nữ sinh nghiến răng nghiến lợi.