Ý của An Na là chỉ Thịnh Hoàn Hoàn lôi kéo Kim Thần vì lợi dụng anh ta tạo tin xấu để lăng xê bản thân.
Lời này của An Na mang tính ám chỉ quá mạnh, giống như là vì bôi xấu cô vậy.
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ thầm có lẽ người phụ nữ này nhớ tới chuyện ở Dubai nên mới thù hằn mình như vậy.
Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ rồi thấp giọng hỏi Kim Thần: “Hiện tại anh và cô ta có quan hệ gì.”
Nếu Kim Thần và An Na là bồ bịch thì lần này cô nhịn, dù sao vừa rồi dưới tình thế cấp bách cô đã kéo tay bạn trai người ta.
Kim Thần cũng không sợ bị An Na nghe thấy mà hững hờ trả lời: “Sớm bị người ta từ chối, đã là chuyện của ngày tháng năm nào rồi, đừng nhắc đến nữa.”
Tức là không ở bên nhau.
Vậy thì cô ta xen vào làm gì.
Hai giám khảo lớn tuổi cảm thấy chuyện này không đúng nên khẽ gật đầu với Kim Thần và Thịnh Hoàn Hoàn rồi rời đi.
Mà Lăng Tiêu lại đứng tại chỗ không có ý rời đi, cứ như đang chờ đợi người nào đó giải thích.
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, nói với An Na: “Vừa rồi tôi có chút chuyện muốn nói với Kim Thần, An Na tiểu thư, không phải ai cũng thích bị chuyện xấu quấn thân.”
An Na cười lạnh: “Vậy sao, nói chuyện gì mà cần lôi lôi kéo kéo?”
Thịnh Hoàn Hoàn hỏi lại: “Hình như tôi không cần giải thích với cô thì phải? Trong cuộc thi quốc tế có quy định nào bảo tay đua không được tự do hoạt động trong khu nghỉ ngơi? Đừng nói tôi và Kim Thần không có gì, dù thật sự có gì cũng được cho phép đúng không?”
Lời nói này của Thịnh Hoàn Hoàn làm sắc mặt Lăng Tiêu lập tức đen xì.
Cảm nhận được ánh mắt như tên bắn kia, Kim Thần tê cả da đầu nên vội giải thích: “Vừa rồi cô ấy chỉ sốt ruột nên kéo tôi một cái, còn cách quần áo mà, chưa đụng được vào da nữa là.”
Kim Thần nhìn về phía An Na gây chuyện mà buồn bực hỏi: “Cô rảnh lắm à? Hay là hối hận đã từ chối ông đây?”
Cô rảnh lắm à?
Lời này có ý là An Na đang xen vào việc của người khác.
Sắc mặt An Na rất khó coi: “Tôi đang giúp anh, anh biết rất nhiều người phụ nữ tiếp cận anh chỉ vì lợi dụng lăng xê, thanh danh của anh đã đủ xấu…”
“Mắc mớ gì tới cô?” Kim Thần lạnh giọng cắt ngang, buồn cười nhìn An Na: “Từ khi nào cô trở thành bà tám vậy? Trước khi nói người khác thì lo cho mình trước đi!”
Sau khi để lại lời nói không chút lưu tình này, Kim Thần đã xoay người rời đi với lửa giận phừng phừng.
Xem ra Kim Thần từng bị An Na tổn thương rất sâu sắc!
Giờ phút này sắc mặt An Na đặc biệt âm trầm, cô ta không ngờ người đàn ông từng luôn miệng nói ái mộ mình, thân mật gọi mình là nữ thần lại sỉ nhục mình trước mặt người ngoài như thế.
An Na chỉ muốn để Lăng Tiêu nhìn thấy sự lăng loàn của Thịnh Hoàn Hoàn rồi mất niềm vui với cô, nhưng không ngờ lại bị Kim Thần sỉ nhục làm cô ta mất hết mặt mũi trước mặt Lăng Tiêu.
“Hai vị, tôi xin lỗi không tiếp được.”
Chuyện đã thành như vầy, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy không cần tranh chấp với An Na nữa, dù sao Kim Thần đã trút giận thay cô làm An Na đủ khó xử rồi, không cần thiết bỏ đá xuống giếng.
Sắc mặt An Na đặc biệt âm trầm, lập tức châm chọc Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh tiểu thư thật là thủ đoạn, đã dỗ dành cho Kim Thần đối xử với tôi như vậy, xem ra bản lĩnh dụ dỗ đàn ông lại tăng lên không ít.”
Đúng vậy, An Na đã nhớ tới Thịnh Hoàn Hoàn rồi.