“Sau khi cứu An Lan ra thì ba cô lén đưa cô ta đến nhà Đường Thắng Văn, nghĩ rằng có thân phận của Đường Thắng Văn thì Lăng Hoa Thanh nhất định không dám làm càn như trước đó, ai ngờ…”
Nói đến đây, Tống Chí Thượng đột nhiên không lên tiếng nữa.
Lòng Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại: “Có phải xảy ra chuyện gì không?”
Tống Chí Thượng gật đầu: “Ai ngờ Đường Thắng Văn lại rung động với An Lan.”
Cái gì?
Đường Thắng Văn lại… Thích An Lan?
“Ban đầu Đường Thắng Văn tính đợi vết thương của An Lan lành lại thì sẽ đưa cô ta đi, ai ngờ Lăng Hoa Thanh tra được An Lan ở nơi nào quá nhanh. Ngày đưa An Lan đi, đôi bên xảy ra tranh chấp đánh nhau, An Lan cản một đao cho Đường Thắng Văn nên suýt mất mạng.”
“Đường Thắng Văn cũng vì thế mà rung động với An Lan, Lăng Hoa Thanh lại sinh ra ám ảnh nên càng ngày càng thậm tệ hơn, tìm mọi cách đối nghịch với hai nhà Thịnh, Đường, không chết thì không ngừng.”
“Thủ đoạn của Lăng Hoa Thanh đặc biệt ác độc, năm đó Thịnh Thế suýt bị ông ta hại đến đóng cửa, lúc ấy ba cô nghèo túng phải đi khắp nơi cầu xin người ta, về sau là An Lan lén nhờ bạn mình là Diệp Chính Lan cho ba cô mượn một số tiền nên mới giúp Thịnh Thế đi qua khỏi cửa ải.”
Diệp Chính Lan là cha của Diệp Sâm, Thịnh Hoàn Hoàn đã từng gặp người này trong nhà của Nam Tầm.
Không ngờ An Lan lại có gút mắc với nhiều trưởng bối cô quen biết như vậy!
“Sau này Lăng Hoa Thanh tra được chuyện đó nên cũng có vụ việc Cao Tễ chắn một súng cho ba cô.”
Tống Chí Thượng nhớ lại những chuyện này thì chỉ đánh giá Lăng Hoa Thanh bằng một câu: “Lăng Hoa Thanh là tên điên.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe đến đây thì đã hiểu được một chút, lập tức có cái nhìn mới về An Lan, từ chuyện bà cản một dao cho Đường Thắng Văn thì có thể nhìn ra bà là người dũng cảm lại có nghĩa khí.
Mà Lăng Hoa Thanh là một tên điên bị ảo tưởng khống chế.
“Năm đó tại sao Lăng Hoa Thanh lại vào tù, An Lan thật sự dang díu với người khác sao?”
Bên ngoài đồn đãi rằng Lăng Hoa Thanh nhìn thấy An Lan và gian phu lên giường nên mới nóng giận đâm chết gian phu.
Tống Chí Thượng nói: “Chuyện này tôi cũng không rõ, chỉ nhớ là chuyện xảy ra không lâu sau khi Cao Tễ chắn súng cho ba cô, nhưng tôi biết An Lan không phải loại người như vậy.”
Thịnh Hoàn Hoàn hỏi: “Mẹ tôi biết những chuyện này không?”
Tống Chí Thượng cười cười: “Mẹ cô biết rất ít, cả chuyện Cao Tễ chặn súng cho ba cô còn không dám nói với bà ấy mà.”
Khó trách mẹ nói ba và Lăng Hoa Thanh chỉ có mâu thuẫn thương nghiệp thôi.
Cả buổi trưa Thịnh Hoàn Hoàn luôn người suy nghĩ về quan hệ của ba người An Lan Thịnh Xán và người gian phu đã chết khiến Lăng Hoa Thanh vào tù.
Chuyện này quá gần với thời gian Cao Tễ chắn súng cho Thịnh Xán nên Thịnh Hoàn Hoàn không thể không hoài nghi đó là An Lan liên hợp với bọn người Thịnh Xán và Đường Thắng Văn để phản kích Lăng Hoa Thanh.
Cho nên sau khi Lăng Hoa Thanh ra ngoài mới nhất quyết muốn đẩy ba vào chỗ chết.
Giữa trưa, Thịnh Hoàn Hoàn và Tống Chí Thượng đi đến đồn cảnh sát.
Đến đồn cảnh sát, Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Tôi đi gặp Chu Tín.”
Tống Chí Thượng rất ăn ý: “Tôi đi gặp Dương Lập.”