Đường Dật cụng ly với anh: “Tội nghiệp.”
Vừa hớp một ngụm rượu thì anh đã nhìn thấy Lăng Kha và một tên bảnh tỏn mắt ngọc mày ngài đi qua trước mắt, hình như mục tiêu là rừng cây phía sau.
Đường Dật lập tức đặt ly rượu xuống: “Xin lỗi không tiếp được, các người trò chuyện đi.”
Tối nay là lần đầu tiên Lăng Kha và Trần Văn Bân gặp mặt, hai nhà sắp xếp coi mắt, Trần Văn Bân nhìn hào hoa phong nhã như cái tên của anh ta, cũng rất nho nhã lễ độ nên để lại cho cô ấn tượng không tệ lắm.
Trần Văn Bân tìm một chỗ yên tĩnh, hai người ngồi xuống cái bàn dưới tàng cây rồi bắt đầu tìm hiểu nhau, nhưng bầu không khí càng ngày càng không thích hợp, Trần Văn Bân bắt đầu động tay động chân với Lăng Kha.
Lăng Kha rút tay mình khỏi tay Trần Văn Bân, không vui nhìn anh ta: “Trần tiên sinh, chúng ta vừa gặp mặt, còn chưa phát triển thành người yêu nên hi vọng anh tôn trọng tôi một chút, nếu không cãi đến trước mặt người lớn hai bên thì anh cũng không tiện giải thích đâu.”
Trần Văn Bân cười lạnh: “Thế nào, cảm thấy tôi không xứng với cô à?”
Lăng Kha lập tức giận tái mặt đứng lên: “Tôi cảm thấy chúng ta không cần trò chuyện nữa, phía cha mẹ tôi để tôi tự giải thích.”
Lệ Hàn Ti nghe một cuộc gọi quan trọng nên nói với Triệu Giai Ca rồi tìm một góc an tĩnh nghe máy, đang nói điện thoại không chú ý xung quanh thì bỗng nghe thấy có người nói đến tên của mình.
Trần Văn Bân kéo Lăng Kha muốn rời đi lại, tràn đầy khinh bỉ mà nói: “Giả vờ cái gì, có người đàn ông nào trong Hải Thành không biết chuyện tệ hại giữa cô và Lệ Hàn Ti? Tôi chịu diễn với cô một chút đã là coi trọng cô, cô cho rằng tôi để thứ giày rách như cô thật sao?”
Sắc mặt Lăng Kha lập tức xanh lè đi.
Tên cặn bã này!
Đường Dật đứng sau một cái cây, đang định đi ra ngoài thì lại nghe Lăng Kha nói: “Anh mới là thứ giày rách, cả nhà anh đều là giày rách, dù bà từng ngủ với Lệ Hàn Ti thì thứ đê tiện như anh cũng không xứng với bà.”
“Cho thể diện mà không cần.” Trần Văn Bân thẹn quá hoá giận, giơ nắm đấm lên vung vào mặt Lăng Kha.
Lăng Kha theo phản xạ nhắm mắt lại.
“Dừng tay.” Lúc này Đường Dật và Lệ Hàn Ti cùng vọt ra.
Đường Dật cách Lăng Kha càng gần, động tác của anh đặc biệt nhanh nên lập tức kéo Lăng Kha qua.
Trần Văn Bân đấm hụt, khoé miệng lại ăn trọn một đấm của Đường Dật, tiếp đó phần bụng lại trúng một chân, anh ta lui về phía sau mấy bước rồi ngã ập xuống đất.
“Thằng chó nào…” Trần Văn Bân ngẩng đầu, nhưng lập tức không nói ra được gì.
Anh ta trông thấy Đường Dật và Lệ Hàn Ti chỉ cách mình có mấy bước thì lập tức hoảng sợ, không dám bất mãn gì nữa mà vội đứng lên bỏ chạy.
Lăng Kha nhìn thoáng qua bóng dáng chạy còn nhanh hơn thỏ kia rồi nhìn về phía Lệ Hàn Ti.
Không nghĩ tới hình ảnh chật vật như vậy lại bị anh ta nhìn thấy, Lăng Kha luôn luôn kiêu ngạo lập tức chịu không nổi.
Lúc này một giọng nói dịu dàng lại vang lên bên tai Lăng Kha: “Không sao chứ cưng, không phải bảo em không được chạy loạn sao?”
Lăng Kha cứng đờ, sau đó lập tức oán trách trừng Đường Dật: “Sao giờ anh mới đến?”
Đường Dật rất hài lòng với sự nhạy bén của Lăng Kha, thế là anh thân mật đặt tay lên ngang hông của cô rồi ôm cô quay người đi về, hoàn toàn ngó lơ Lệ Hàn Ti.