Sắc mặt Lăng Tiêu lạnh xuống: “Vì sao phải làm như vậy?”
An Lan cười cười: “Mọi người không có lựa chọn nào khác, nếu như ba con không vào tù thì sẽ có rất nhiều rất nhiều người chết.”
“Con trai, con lớn rồi nên có năng lực phán đoán riêng, mẹ hi vọng con có thể làm theo trái tim mình, đừng vì làm ba con vui mà cưới người phụ nữ mình không yêu.”
Đại khái là chờ quá lâu nên Lăng Hoa Thanh đã cất tiếng gọi ra.
Cuối cùng An Lan nhìn Lăng Tiêu và nói: “Con phải nhớ, mẹ yêu con, còn nữa, chăm sóc tốt cho em gái của con và Thiên Vũ.”
Hai mắt An Lan hơi đỏ lên, Lăng Tiêu nhìn thấy vẻ quyết liệt và buông bỏ trong mắt bà, hai loại cảm xúc trái ngược này hoà vào nhau trở nên phức tạp làm người ta nhìn không hiểu nổi.
An Lan không muốn nói thêm nữa, bà đã hứa với Lăng Hoa Thanh, bà đang đợi ông ta đưa Hà Song đến trước mặt mình.
Kết thúc, chẳng mấy chốc nữa mọi chuyện sẽ kết thúc!
Lăng Tiêu nhìn theo bóng lưng An Lan, tình cảm nào đó chôn sâu dưới đáy lòng như muốn phá băng tràn ra.
Bầu không khí trên bàn cơm không được tốt lắm.
Lăng Tích sợ Lăng Hoa Thanh nên luôn cúi đầu không dám động đậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vô cảm của Lăng Thiên Vũ lại tràn ngập địch ý mà trừng Vương Vận Thi, sắc mặt của Lăng lão thái thái cũng không tốt lắm.
Trong lòng lão thái thái vẫn còn nhớ thương Thịnh Hoàn Hoàn, Vương Vận Thi đột nhiên đến thì hỏi sao bà vui cho nổi?
“Thiên Vũ, đến chỗ bà nội này cháu.” An Lan nhìn Lăng Thiên Vũ rồi nở nụ cười rất dịu dàng.
Lăng Hoa Thanh hơi hoảng hốt, đã rất rất nhiều năm ông ta không còn nhìn thấy nụ cười như vậy trên mặt bà, lâu đến mức ông ta sắp quên mất bà đã từng thích nhìn ông ta mà cười như vậy.
Ông ta đã không nhớ rõ bắt đầu từ lúc nào mà bà và ông ta chỉ còn lại những lời nói lạnh nhạt!
Lăng Thiên Vũ nhảy xuống ghế, sải bước chân nhỏ nhắn chạy đến bên cạnh An Lan: “Bà nội.”
An Lan lập tức vui vẻ ra mặt, ôm Lăng Thiên Vũ vào lòng, kích động đến hốc mắt đỏ lên: “Thật tốt, thật tốt, rốt cục bà nội cũng nghe được giọng nói của Thiên Vũ rồi.”
Lăng Thiên Vũ nhớ An Lan, lúc ở nước M An Lan từng tới thăm cậu nhóc, mua thật nhiều đồ chơi và món ngon cho cậu.
Sau khi An Lan đi chưa được bao lâu thì An Niên đã bị nghiện.
“Tích Nhi, con cũng đến chỗ mẹ này.” An Lan cũng vẫy tay về hướng Lăng Tích.
Lăng Tích liếc nhìn Lăng Hoa Thanh, ngồi ở đó không dám đến, mãi đến khi Lăng lão thái thái vỗ nhẹ bờ vai của cô: “Tích Nhi đừng sợ, bà nội ở đây không ai dám ăn hiếp cháu đâu.”
Nói xong, bà còn hung hăng trừng Lăng Hoa Thanh một cái.
Lúc này Lăng Tích mới đi đến bên cạnh An Lan.
Lăng Hoa Thanh và Lăng Tiêu ngồi hai bên An Lan, Lăng Tích dán thật sát bên cạnh Lăng Tiêu.
Sắc mặt Lăng Hoa Thanh rất lạnh lẽo, đối đãi con gái mình còn lạnh lẽo hơn người xa lạ.
An Lan nắm tay Lăng Tích rồi đặt nó vào tay Lăng Thiên Vũ, dùng hai tay bao lấy tay của hai đứa bé: “Thiên Vũ, Tích Nhi, tụi con đều là bé ngoan, sau này phải nghe lời bà nội và anh hai biết không?”