“Ha… A… Cái kia, lo lái xe đi.”
Ánh mắt của Đường Dật quá nóng làm Lăng Kha rất chột dạ.
Không bao lâu sau, chiếc xe đã dừng lại ở ngoài cửa Lăng gia.
“Cái kia, tạm biệt, đi đường nhớ cẩn thận.”
Lăng Kha vội tháo dây an toàn rồi nhảy xuống xe, nhưng tốc độ của Đường Dật càng nhanh, lập tức bắt được Lăng Kha đang muốn chạy trốn rồi đặt lên trên xe, phủ áo khoác trên tay lên người cô lần nữa rồi chống bàn tay bên tai cô.
Lăng Kha chỉ cao tới cổ Đường Dật, anh phải cúi đầu xuống mới có thể đối mặt với cô, nhìn từ cái cửa sổ nào đó của Lăng gia thì Lăng Kha như bị Đường Dật kéo lại, hai người đang hôn nhau.
Đường Dật từ trên cao nhìn xuống Lăng Kha: “Lăng Kha, suy nghĩ kỹ đề nghị của tôi đi, nếu người kia là cô thì tôi chịu đùa giả làm thật.”
Nói xong, Đường Dật liền buông Lăng Kha ra rồi mở cửa xe rời đi.
Lăng Kha sững sờ đứng tại chỗ, nửa ngày sau mới hiểu ý của Đường Dật.
“Nếu người kia là cô thì tôi chịu đùa giả làm thật.”
Cho nên Đường Dật vừa mới tỏ tình với cô sao?
Lúc này một tiếng quát chói tai truyền đến từ ban công lầu hai: “Lăng Kha, người đàn ông vừa rồi là ai?”
Lăng Kha biến sắc: “Xong đời!!!”
“Sao lại không liên lạc được chứ?”
“Không phải xảy ra chuyện gì đó chứ?”
Thịnh Hoàn Hoàn vừa vào cửa đã nhìn thấy Chúc Văn Bội và Thịnh Tư Nguyên lộ ra sắc mặt nặng nề, không biết hai người đang thảo luận chuyện gì.
Sau khi phát hiện cô đi vào thì họ lập tức im lặng.
Chúc Văn Bội đứng lên: “Hoàn Hoàn, cháu trở về rồi.”
“Bà ngoại.” Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt tay Chúc Văn Bội rồi lôi kéo bà ngồi xuống, sau đó nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên: “Ông ngoại, ông đi xem bệnh cho Mộ Tư sao?”
Trước đó cô có đề cập qua chuyện của Mộ Tư với ông ngoại, bởi vì khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện nên cô quên mất việc này.
Thịnh Tư Nguyên gật đầu: “Nhìn thì hi vọng rất xa vời, nếu như…”
Thịnh Tư Nguyên đột nhiên ngừng lại.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức hỏi: “Nếu như cái gì?”
Thịnh Tư Nguyên xua tay, không muốn nhiều lời: “Tóm lại tất cả đều xem ý trời đi.”
Xem ý trời?
Xem ý trời là có ý gì?
Đời này Mộ Tư không đứng lên được nữa sao?
Chúc Văn Bội thấy sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn không đúng thì vội vàng an ủi: “Cháu đừng nghe ông ngoại cháu nói bậy, vẫn có hi vọng, chỉ cần… Chỉ cần…”
“Chỉ cần cái gì?”
Sao ông bà ngoại đều chỉ nói một nửa như vậy chứ?