Lúc này Trần Phỉ Phỉ cũng nói: “Đứa em họ này của tôi mắt cao hơn đầu, nó cảm thấy Phượng tổng không xứng với nó, cảm thấy anh không bằng Lăng Tiêu và Đường Nguyên Minh.”
Phượng Cảnh Thiên nghe xong thì tức giận nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh Hoàn Hoàn, tôi chỉ hỏi cô một câu, có chịu quen tôi hay không?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn quanh bốn phía thì thấy Trần Du Mỹ và Trần Vân Phàm cười hả hê trong đám người, xem ra tiệc sinh nhật này đã sớm có sắp xếp, cô muốn thoát thân cũng không dễ.
Thịnh Hoàn Hoàn cười nói với Phượng Cảnh Thiên: “Phượng tổng, đêm nay tôi đến nơi này là do kính trọng, anh làm như vậy không có ý nghĩa. Lúc vào tôi đã thông báo với vệ sĩ, năm phút cứ gọi cho tôi một lần.”
Vừa nói xong, điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn đã reo lên.
Thịnh Hoàn Hoàn lấy điện thoại ra rồi giơ về hướng Phượng Cảnh Thiên: “Nếu như vệ sĩ không nghe thấy tiếng nói của tôi thì rất nhanh phóng viên và cảnh sát sẽ bao vây nơi này, tôi nghĩ đám cư dân mạng sẽ rất có hứng thú với tiệc sinh nhật của Phượng tổng.”
Sắc mặt Phượng Cảnh Thiên lập tức âm trầm xuống: “Cô đang uy hiếp tôi?”
Điện thoại vẫn đang reo, Thịnh Hoàn Hoàn bắt máy: “Tôi rất ổn, năm phút sau lại gọi cho tôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn cúp máy rồi lễ phép cười một tiếng với Phượng Cảnh Thiên: “Cái này sao lại là uy hiếp được, phải gọi là tự bảo vệ bản thân.”
Lam Tiếu đi đến bên cạnh Phượng Cảnh Thiên rồi tức giận quát Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô xem thường ai vậy? Phượng tổng thích cô, không quan tâm cô từng ly hôn mà cô lại không biết tốt xấu như thế.”
Trần Phỉ Phỉ cũng thêm mắm thêm muối: “Hoàn Hoàn, không phải cô còn muốn bám theo Lăng Tiêu đó chứ, theo tôi được biết thì Lăng Tiêu còn không đến tang lễ của mẹ cô, Lăng gia cũng không thông báo với cô về tang lễ của Lăng Hoa Thanh và An Lan, cô nên dẹp ý tưởng này đi.”
Bạch Sương tiếp tục nói: “Đường gia thì càng không cần phải nói, Đường Thắng Văn là nhân vật lớn, sao lại cho phép Đường Nguyên Minh cưới cô vào cửa? Cứ kén cá chọn canh còn không bằng lựa chọn Phượng tổng tuổi trẻ tài cao!”
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại, sao đến chỗ nào cũng có mấy con tôm tép nhãi nhép này hết vậy?
Lúc này Phượng Cảnh Thiên cười lạnh rồi khinh thường nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh Hoàn Hoàn, nói thật với cô, theo đuổi cô là ý của cha mẹ tôi, cô cho rằng tôi thích thứ giày rách từng ly hôn như cô à?”
Thịnh Hoàn Hoàn đứng thẳng lưng dậy, toàn thân tỏa ra khí chất không thể xâm phạm: “Vậy tôi đi được rồi chưa Phượng tổng?”
Phượng Cảnh Thiên cảm thấy như đấm một quyền vào bông rồi bị dội ngược trở về, cảm giác làm anh ta càng tức giận, cho rằng Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn không coi mình ra gì: “Nếu cô dám đi thì ngày mai Phượng thị sẽ xé bỏ hợp tác với Thịnh Thế, đây cũng là ý của cha mẹ tôi.”
Hai tay Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt thành nắm đấm.
Phượng gia có rất nhiều công xưởng gia công, rất nhiều nhãn hiệu dưới trướng của Thịnh Thế đều cần dây chuyền sản xuất của Phượng gia, hơn nữa xưởng gia công khác không làm chất lượng được như họ.
Nếu như dây chuyền sản xuất bị cắt đứt thì mấy nhãn hiệu của Thịnh Thế sẽ không có sản phẩm được bán ra, cũng không thể giao hàng đúng hẹn những món hàng đã được khách đặt trước.
Muốn đi kiện Phượng thị thì đơn tố án tối thiểu cũng cần đến ba tháng, Thịnh Thế căn bản chịu không nổi.
Không ngờ Phượng gia lại hèn hạ như thế.
Phượng Cảnh Thiên ngoắc tay: “Người đâu, đưa Bikini tôi đã chuẩn bị cho Thịnh tiểu thư đến đây.”