Vừa dứt lời, một người hầu đã mang một bộ Bikini màu đen tới.
Phượng Cảnh Thiên dò xét Thịnh Hoàn Hoàn từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên ngực cô: “Chắc Thịnh tiểu thư cũng là 34C đúng không?”
Từ nhỏ đến lớn Thịnh Hoàn Hoàn chưa từng bị người ta làm nhục như vậy, cô không khống chế được mà tát thẳng vào mặt Phượng Cảnh Thiên.
Đáng tiếc không đánh trúng mặt anh ta thì đã bị nắm lấy tay rồi đẩy mạnh cô về phía sau.
Thịnh Hoàn Hoàn sợ hãi trợn to hai mắt: Con của cô!
Đúng lúc này, một đôi tay mạnh mẽ đã ôm chặt cô từ phía sau…
Sau khi đứng vững, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Vừa rồi Phượng Cảnh Thiên đẩy rất mạnh nên nếu như cô té xuống thì đứa nhỏ sẽ không giữ được, may mà có người đỡ lấy cô kịp thời.
Thịnh Hoàn Hoàn tưởng rằng là vệ sĩ cô dẫn vào, ai ngờ ngẩng đầu đã nhìn thấy một gương mặt anh tuấn phi phàm.
Lăng Tiêu?
Tại sao hắn lại ở chỗ này.
Thịnh Hoàn Hoàn không kịp nghĩ nhiều thì Phượng Cảnh Thiên đã kêu thảm một tiếng, quay đầu lại liền thấy anh ta ngã xuống đất, mặt đầy đau đớn mà ôm lấy bụng.
Bọn Lam Tiếu và Trần Phỉ Phỉ biến sắc, lập tức trốn vào trong đám người.
Lam Tiếu đặc biệt không cam lòng, nếu như vừa rồi Thịnh Hoàn Hoàn té xuống thì đứa bé trong bụng cô nhất định sẽ không giữ được, không ngờ Lăng Tiêu lại xuất hiện kịp thời như thế.
Sau khi Phượng Cảnh Thiên bị Lăng Tiêu đá bay thì không ai trong tiệc rượu dám đứng ra nói chuyện cho Phượng Cảnh Thiên.
Lúc này chỉ nghe Lăng Tiêu nói: “Đứng lên, mặc bộ đồ này vào.”
Lăng Tiêu vung tay lên hất mâm gỗ trong tay người hầu xuống đất, bộ Bikini màu đen kia rơi xuống trước mắt Phượng Cảnh Thiên.
Nhưng Phượng Cảnh Thiên quá đau nên căn bản không đứng dậy nổi.
Văn Sâm bước lên trước rồi hung hăng đạp mấy cái vào bụng Phượng Cảnh Thiên, anh ta ngao ngao kêu thảm: “Đau… Đau quá… Đừng đá, tôi mặc tôi mặc…”
Phượng Cảnh Thiên bị đạp hộc máu, nhưng nhìn người đàn ông tôn quý lạnh lẽo trước mặt và nhng người xung quanh hận không thể tránh xa, bảo vệ trong biệt thự đều biến mất, anh ta đành run lẩy bẩy đứng lên.
Văn Sâm nói: “Cởi quần áo ra, thay bộ trên mặt đất vào.”
“Tôi cởi, tôi cởi.” Phượng Cảnh Thiên như biến thành người khác, giống một con chó.
Thịnh Hoàn Hoàn muốn tránh ra khỏi vòng tay của Lăng Tiêu, nhưng lại bị hắn ôm chặt lấy.
“Lăng Tiêu, anh buông tôi ra trước đã.”
Lúc này một bàn tay to đã che tầm mắt của cô lại, tiếng nói trầm thấp dễ nghe như đàn Cello vang lên bên tai cô: “Nếu không muốn tôi hôn em ở đây thì ngoan ngoãn đừng nhúc nhích.”
Cả tấm lưng của Thịnh Hoàn Hoàn đều dán lên ngực Lăng Tiêu, mơ hồ còn có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của hắn, mặt của cô bất giác nóng lên, bên tai đỏ bừng.
Không biết qua bao lâu Lăng Tiêu mới buông cô ra.
Khi cô nhìn thấy Phượng Cảnh Thiên mặc Bikini thì kiềm lòng không được bật cười, lúc này Phượng Cảnh Thiên như một người phụ nữ mang thai sáu tháng.