Nếu Lăng Tiêu ra tay thì hắn sẽ tính toán cẩn thận món nợ những chiếc xe bị đập phá, những công nhân bị thương với Vu Quang.
Cho nên dù Lý Hưng Hoài bán rẻ mảnh đất này cho Lăng Tiêu thì ông vẫn vui vẻ, bởi vì ông bán có tôn nghiêm, còn bảo vệ mộng tưởng của mình và Lý Tinh Vũ.
Sau khi báo cáo xong, tài xế lại đi vào.
Nhìn cửa sổ xe lại kéo lên lần nữa, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tiến lên gõ gõ cửa: “Lăng Tiêu.”
Một lát sau, cửa sổ chậm rãi hạ xuống, lộ ra một gương mặt anh tuấn tự phụ, đôi mắt đen thâm thúy dừng lại trên gương mặt xinh đẹp mềm mại của Thịnh Hoàn Hoàn.
Lúc này trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn mang theo vui sướng khôn kể: “Lăng Tiêu, chúc mừng anh lấy được miếng đất này, giờ anh tin tôi may mắn chưa?”
Hôm nay người thắng lớn nhất chính là Lăng Tiêu, chỉ tốn một chút tiền đã mua được mảnh đất lớn như vậy, nếu lấy ra bán đấu giá thì không biết lời được bao nhiêu lần, thật là tiền của từ trên trời rơi xuống.
Mà vận may này là cô mang đến cho hắn, hắn không cảm ơn cô sao?
Lăng Tiêu lạnh nhạt “Ừm” một tiếng, xem như đáp lại.
Ừm?
Kỳ tích, Lăng Tiêu lại không phản bác cô!
Nụ cười của Thịnh Hoàn Hoàn càng tươi đẹp, đôi mắt giống như hai ánh trăng sáng tỏ: “Vậy anh tính cảm ơn tôi như thế nào?”
Lăng Tiêu nhìn cô gái trước mắt, chỉ thấy cô môi hồng răng trắng, mắt như hồ thu, mặt như thêu hoa, chỉ là nụ cười hơi ngu đần, thoạt nhìn không được thông minh lắm.
Vì thế hắn buột miệng thốt ra: “Ngu ngốc.”
“…”
Thịnh Hoàn Hoàn giận: “Sao tự nhiên anh lại mắng chửi người khác?”
Lăng Tiêu không cho là đúng, ngoắc ngoắc ngón tay với Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô cũng nghe thấy Lý Hưng Hoài nói chuyện, tôi cho cô cơ hội, nhưng cô lại không có phản ứng gì, nếu hôm nay tôi không tới thì mảnh đất lớn như vậy đã bị người ta chiếm rồi, cô nói xem may mắn có ích gì?”
Nói xong, ngón tay thon dài của hắn búng lên trán cô một cái.
Thịnh Hoàn Hoàn đau đến che trán lại, nhăn mặt, bất mãn trừng đôi mắt trắng đen rõ ràng lên mà nhìn hắn, giận mà không dám nói gì.
Một tiếng cười trầm thấp tràn ra từ cổ họng Lăng Tiêu: “Đồ ngốc.”
Thịnh Hoàn Hoàn cắn răng cả giận quát: “Ít nhất chứng minh tôi vượng phu.”
Rống xong, Thịnh Hoàn Hoàn thật sự muốn đào hầm chui vào ngay tại chỗ, quá mất mặt!
Hiện tại cô thật sự hoài nghi đầu óc mình không đủ dùng.
Hiện giờ đất đai đáng giá, thương nhân nhắc tới hai chữ đất đai sẽ trở nên rất nhạy cảm, muốn mua, muốn đi khai phá.
Nhưng cô thì sao?
Đối với cô, hai chữ đất đai chỉ đơn thuần là hai chữ mà thôi…
Lăng Tiêu ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn cô: “Cô như vậy mà còn vọng tưởng tiếp quản Thịnh Thế, là ngại Thịnh Thế phát triển quá tốt, muốn kéo sụp nó, đúng không?”
Thịnh Hoàn Hoàn: “…”