Nhìn cô gái ngu đần trước mặt, Lăng Tiêu lại nâng tay lên, duỗi qua chỗ cô.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bàn tay lại duỗi về hướng mình thì sợ hãi nhắm mắt lại.
Nhưng tay của Lăng Tiêu lại đột nhiên ngừng lại cách mặt Thịnh Hoàn Hoàn một centimet, sau đó thu tay lại, ý cười dưới đáy mắt cũng dần dần bị lạnh lùng thay thế.
Qua hồi lâu mà đau đớn vẫn chưa xuất hiện, Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi mở mắt ra.
Lúc này Lăng Tiêu đã dời mắt khỏi mặt cô, giọng nói khôi phục lạnh nhạt xa cách ngày thường: “Từ hôm nay trở đi, cô chính là phó đội trưởng của Vũ Yến, cùng Lý Hưng Hoài quản lý đoàn xe, nếu không lấy được thành tích tốt vào cuộc thi tháng sau thì tôi hỏi tội cô.”
Vừa dứt lời, Lăng Tiêu lại kéo cửa sổ lên, rất nhanh chiếc xe đã biến mất trong tầm mắt của Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn đuôi xe của Lăng Tiêu mà nhăn mày, sao người đàn ông này đổi sắc mặt còn nhanh hơn trở bánh tráng nữa?
Hắn vừa nói, hiện tại cô là phó đội trưởng của đoàn xe Vũ Yến?
Đau đầu, cô ghét nhất là quản lý đó!
Thịnh Hoàn Hoàn lại đi vào Vũ Yến, cảm thán thế giới này thay đổi thật nhanh, mới nửa giờ ngắn ngủn mà Vũ Yến đã đổi chủ…
Sau hơn mười phút, cảnh sát và Trần Phỉ Phỉ một trước một sau đuổi tới.
Nhân viên dẫn cảnh sát đi lấy bằng chứng, tiếp theo Trần Phỉ Phỉ dẫn công ty tài trợ nổi giận đùng đùng đi về hướng Lý Hưng Hoài và Thịnh Hoàn Hoàn.
Cô ta liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, sau đó nhìn về phía Lý Hưng Hoài, hung hăng nói: “Nghe nói xe đua của Vũ Yến đều bị hủy, ông chuẩn bị đền hai chiếc xe của tôi thế nào?”
Lý Hưng Hoài nhìn chằm chằm cô gái trước mặt một lát, lạnh nhạt nói: “Tôi đã thông báo người của Liên đoàn Ô tô lại đây, các người cũng có thể kiểm tra mức độ hư hao của xe, đến lúc đó tiến hành bồi thường dựa theo mức độ đó.”
Trần Phỉ Phỉ nghe xong thì lập tức cả giận nói: “Xe của tôi là xe mới, đặt ở đây lại tự nhiên bị người ta đập phá, tháng sau đã tới cuộc thi quốc tế, tôi lấy cái gì đi thi? Hoặc là ông bồi thường theo giá xe mới, không thì ông kiếm hai chiếc giống y như đúc trả lại cho tôi.”
Vẻ mặt Lý Hưng Hoài thật lạnh lùng, đáy mắt tràn đầy thất vọng đối với Trần Phỉ Phỉ: “Không có khả năng, nếu cô không hài lòng với mức bồi thường tôi nói vừa rồi thì có thể khởi tố tôi, chúng ta gặp trên toà án.”
Sao trước kia ông lại ngu xuẩn cho rằng cô gái này sẽ là tương lai của Vũ Yến?
Trần Phỉ Phỉ bị Lý Hưng Hoài đáp trả một câu mà không nói nên lời. Làm một nhân vật của công chúng, tất nhiên Trần Phỉ Phỉ không muốn kéo nhau lên toà án.
Huống chi cô ta do Lý Hưng Hoài một tay bồi dưỡng, nếu kiện Lý Hưng Hoài thì những lời mắng chửi vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn có thể dìm chết cô ta.
Lúc này luật sư công ty tài trợ tiến lên, giọng điệu rất cứng rắn: “Dù lên toà thì trong khoảng thời gian này ông cũng phải bồi thường hai chiếc xe đua giá trị tương đương để Trần tiểu thư huấn luyện, nếu làm chậm trễ thi đấu, tổn thất tạo thành sẽ do các người phụ trách.”
Lý Hưng Hoài như không nghe thấy lời anh ta nói, chỉ đứng lên rồi bước vào văn phòng, còn khóa cửa lại.
“Lý Hưng Hoài, ông đi đâu, ra đây.” Đám người Trần Phỉ Phỉ muốn đuổi theo, lại bị các nhân viên ngăn lại.
Cao Dương nói: “Chúng tôi đã báo cảnh sát, lát nữa người của Liên đoàn Ô tô sẽ tới, nhà nước nói làm sao thì chúng tôi làm như vậy.”