Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 221:




Mà Lăng Tiêu ngồi ở đó, khuôn mặt tuấn tú âm trầm nhìn cô.
Thịnh Hoàn Hoàn như không biết nổi nóng là gì, cô nói vọng ra ngoài một tiếng, một lát sau liền có người đưa máy hút bụi, cây lau nhà và giẻ lau tới cho cô.
Cô từ chối người khác hỗ trợ mà đóng cửa lại, khom lưng lau dọn đồ ăn rơi đầy đất.
“Đi ra ngoài.” Lăng Tiêu đột nhiên mở miệng, giọng điệu rất lạnh lùng.
Thịnh Hoàn Hoàn không để ý đến hắn, tiếp tục lau sạch vết bẩn trên mặt đất.
“Tôi bảo cô cút đi.” Giọng nói của Lăng Tiêu càng lạnh lùng, còn kèm theo vài phần lửa giận và phiền chán.
Lần này, rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nhịn được mà nhìn về phía hắn, giọng nói lại rất bình tĩnh: “Anh đang giận cái gì, người nên tức giận không phải là tôi sao?”
“Anh bảo tôi tham dự tiệc tối, tôi cũng chịu rồi, nhưng anh lại không vui.” Trong giọng nói của cô tăng thêm chút bất đắc dĩ: “Anh liên tục thăm dò, rốt cuộc muốn chứng minh cái gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu mang đầy hơi lạnh, bước từng bước tới gần hắn, ánh mắt không chút né tránh mà nhìn thẳng hắn: “Lăng Tiêu, anh không tin tưởng bản thân như vậy sao?”
Tiếp theo, cái cằm tinh xảo của Thịnh Hoàn Hoàn đã bị Lăng Tiêu bóp chặt, ngũ quan anh tuấn của hắn bị một tầng sương lạnh bao trùm, lạnh lẽo đến xương: “Tôi không tin cô, khác thường vừa rồi của cô đủ để chứng minh cô không đáng tin tưởng.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, đôi tay vòng lấy cổ Lăng Tiêu: “Cho nên mặc kệ anh thử tôi như thế nào, sỉ nhục tôi như thế nào, tôi cũng phải cười hì hì lấy lòng anh đúng không?”
“Vậy gọi là sỉ nhục sao?” Hương thơm thoang thoảng trên người cô chui vào chóp mũi, vẻ mặt Lăng Tiêu vẫn rất lạnh lùng, hắn bắt lấy cổ tay trắng nõn của cô, không khống chế lực tay chút nào: “Vậy tôi nói cho cô biết, về sau loại sỉ nhục này sẽ luôn tồn tại, cho nên tốt nhất nên cất trái tim pha lê của cô lại đi.”
Lăng Tiêu không chút thương tiếc, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy tay mình sắp bị bóp gãy, đau đến mức cô nhăn mày lại, cô nhịn đau cắn răng nói: “Nếu anh để ý tôi còn chưa dứt tình xưa với Mộ Tư như vậy, vì sao còn bảo tôi tham dự tiệc tối ngày mai?”
“Để ý?” Lăng Tiêu cười, nụ cười thật cay nghiệt: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô không khỏi quá coi trọng bản thân, tôi chỉ không muốn để một cô gái lòng dạ khó lường nằm bên cạnh mình, nghĩ thôi đã làm người ta ghê tởm.”
Vừa dứt lời, hắn mặc kệ sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn tái nhợt đến cỡ nào, chán ghét hất tay cô ra: “Hiện tại, mang theo những thứ của cô cút ra ngoài cho tôi.”
Lòng tự trọng của Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu hoàn toàn đập nát.
Cô lập tức nắm túi, nhắc hộp cơm lên, tức giận nhìn Lăng Tiêu: “Nếu anh lo lắng người nằm bên cạnh anh lòng dạ khó lường, vậy chúng ta chia phòng ngủ đi!”
Sau khi đi ra văn phòng Lăng Tiêu, hai mắt Thịnh Hoàn Hoàn đã rươm rướm, nhưng cô vẫn mỉm cười, cho dù nụ cười này không đẹp.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình thực buồn cười, sáng hôm qua cô còn cảm thấy thái độ của Lăng Tiêu đối với mình đang từ từ thay đổi, cảm thấy hắn không chán ghét cô đến vậy!
Cô nắm tay hắn, hắn cũng không hất tay cô ra.
Cô còn tự tin tràn đầy, muốn tranh thủ sớm ngày giành được sự tán thành và tin tưởng của Lăng Tiêu.
Hiện tại cô mới biết mình ngây thơ đến mức nào.
Lăng Tiêu đi đến Vũ Yến chỉ vì Thiên Vũ, không có liên quan gì đến cô cả.
Trở lại Lăng Phủ, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức dọn đồ của mình trở về căn phòng ban đầu. Cô không phải giận dỗi, thật sự là câu nói “Bụng dạ khó lường” của Lăng Tiêu làm tổn thương cô quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.