“Thiên Vũ, con muốn ôm em à?”
Dựa theo vai vế, Lăng Thiên Vũ phải gọi tiểu Sam Sam một tiếng dì út, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không muốn làm đứa em gái còn không đầy tháng của mình bị gọi già như vậy.
Lăng Thiên Vũ lập tức gật gật đầu, có chút khẩn trương, hai mắt trắng đen rõ ràng lóe sáng.
Thịnh Hoàn Hoàn bảo cậu nhóc ngồi xuống một chiếc chăn thật mềm mại, sau đó đặt tiểu Sam Sam vào lòng cậu.
Lăng Thiên Vũ thật cẩn thận nhận lấy cô bé nho nhỏ, dáng vẻ kia đặc biệt nghiêm túc, tựa như đối đãi với món đồ chơi mới mình thích nhất, sợ làm nó hỏng mất.
Tiểu Sam Sam sắp đầy tháng, đôi mắt đặc biệt linh động, cô bé tò mò nhìn chằm chằm vào Lăng Thiên Vũ, thỉnh thoảng khóe miệng còn vô thức nhếch lên, thật làm người ta yêu thích.
Thịnh Hoàn Hoàn vốn chỉ muốn cho Lăng Thiên Vũ ôm một lát, nào biết ôm nửa giờ mà cậu cũng không buông tay! . Đọc 𝘁hêm các chươ𝓃g mới 𝘁ại [ 𝘁rùm𝘁 r𝓊𝔂ệ𝓃.V𝓃 ]
Thịnh Hoàn Hoàn đành phải kêu người hầu tới, bảo cô ta hỗ trợ xem chừng.
Thịnh phu nhân cười đến không khép miệng được: “Trước kia thằng nhóc Đường gia cũng giống như Thiên Vũ, ai nha mỗi lần lại đây đều ôm con không buông tay, không ai được phép chạm vào.”
Thịnh Hoàn Hoàn biết, ‘thằng nhóc’ mà Thịnh phu nhân nhắc đến chính là Đường Nguyên Minh.
Trước kia hai nhà Đường, Thịnh rất thân cận, sau này bởi vì Thịnh gia làm ăn càng làm càng lớn, mà Đường gia đi theo con đường chính trị, bởi vậy xuất hiện không ít lời ra lời vào.
Miệng đời đáng sợ, hai nhà đều thực kiêng kị, sau đó chậm rãi ít lui tới.
Thịnh phu nhân lại nói tiếp: “Trước đó nghe nói nó đã trở lại từ đơn vị, Đường lão thái thái còn đặc biệt gọi điện thoại đến, nói hôm nào tới nhà chúng ta chơi, nhưng sau đó lại không có tin tức, hình như đã xảy ra chuyện gì nên lại trở về đơn vị rồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới hình ảnh Đường Nguyên Minh vội vàng rời đi ở Lăng gia ngày đó: “Có lẽ thật sự có việc gì!”
Đáng tiếc cô còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn vì ngày đó anh ra mặt cho cô, thế mà anh đã đi rồi.
Thịnh phu nhân đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng: “Đúng rồi, ngày mai là đại thọ tám mươi của Đường lão thái thái, bà ấy cho người ta đưa thiệp mời tới, mẹ chưa hết tháng ở cữ, con đi thay mẹ đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ nhiều: “Dạ, con biết rồi.”
Hai mẹ con hàn huyên một lát, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía hai đứa trẻ cách đó không xa mà hỏi: “Qua mấy ngày nữa Sam Sam đã đầy tháng, khi nào đặt tiệc đầy tháng?”
Thịnh phu nhân nhăn mày: “Mẹ đang muốn nói với con chuyện này, tiệc đầy tháng đơn giản chút là được, bà ngoại con sẽ trở về, đến lúc đó kêu Lăng Tiêu ăn một bữa cơm ở nhà là được.”
Thịnh Hoàn Hoàn không có ý kiến gì, dù sao ông bà nội đều không còn nữa, nhà bọn họ cũng không có thân thích gì, người bên nhà nội thì quá coi trọng lợi ích, cô căn bản không muốn qua lại với họ.
Mà nhà bà ngoại đã qua Mỹ từ lúc cô còn rất nhỏ, quanh năm suốt tháng rất ít trở về.
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ đến những lời nói của bà ngoại qua điện thoại hồi Tết, cô hỏi Thịnh phu nhân: “Không phải trước đó bà ngoại nói cậu làm ăn ở Mỹ không có khởi sắc, muốn về nước phát triển sao?”
Thịnh phu phu gật đầu, hiển nhiên rất vui mừng: “Ừ, lần này cả nhà sẽ dọn về, mẹ đã mua một căn hộ ở thành Tây cho bọn họ, trở về là ở được rồi.”
Không khí thành Tây rất tốt, cách nơi này cũng không xa, nhưng giá nhà không thấp, nếu là biệt thự diện tích lớn thì càng đắc.
Thịnh Hoàn Hoàn không có ý kiến, dù sao ông bà ngoại còn sống, họ cũng chưa được cô và mẹ hiếu thuận, cậu lại làm ăn không suông sẻ, có thể giúp thì cứ giúp.