Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 308:




“Câu đầu tiên, ba người con vẽ là con và ba mẹ đúng không?”
Khuôn mặt nhỏ của Lăng Thiên Vũ trắng bệch, gian nan gật đầu.
“Câu thứ hai, người ba trong bức vẽ là Lăng Tiêu sao?”
Lăng Thiên Vũ lắc đầu, vội viết một hàng chữ: “Không phải, ba rất tốt với con.” . Tr𝘶𝐲ệ𝑛 chí𝑛h ở { 𝘵rù𝗺𝘵 r𝘶𝐲ệ𝑛.𝐯𝑛 }
Câu trả lời của Lăng Thiên Vũ làm Thịnh Hoàn Hoàn thực khiếp sợ.
Thiên Vũ có hai người ba, một người hung ác tàn bạo, mà người còn lại là Lăng Tiêu, vậy rốt cuộc ai mới là ba ruột của cậu?
Nếu ma quỷ trong bức vẽ không phải Lăng Tiêu, vậy vì sao Lăng Thiên Vũ lại sợ Lăng Tiêu nhìn thấy bức họa như vậy?
Đáng tiếc, cô đã hỏi xong hai vấn đề.
Lăng Thiên Vũ viết: “Con trả lời Hoàn Hoàn rồi, Hoàn Hoàn phải giữ bí mật cho con.”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Được, dì hứa với con.”
Cậu nhóc duỗi ngón út ra, muốn ngoéo tay với cô.
Thẳng đến dỗ cậu nhóc ngủ xong, trong đầu Thịnh Hoàn Hoàn vẫn mang đầy nghi vấn.
Sau khi đi ra từ phòng trẻ con, liền thấy Lăng Tiêu ngồi trên sô pha, hắn mặc quần áo ở nhà, nhìn cô với vẻ mặt lười biếng.
Hình như hắn đang đợi riêng cô.
Thịnh Hoàn Hoàn suy đoán được mục đích của hắn, cô đi qua, cố ý thay đổi đề tài: “Thiên Vũ đã ngủ rồi, ngày mai tôi hẹn vợ chồng Hàn Tín đi đua xe, anh đi không?”
Lăng Tiêu không trả lời, hỏi một câu không chút liên quan: “Bức họa kia vẽ cái gì?”
Hiển nhiên Thịnh Hoàn Hoàn muốn đổi đề tài đã thất bại, cô chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh mà trả lời: “Vẽ một nhà ba người chúng ta, có thể là nó dùng màu đỏ nên cảm xúc có chút…”
Mặt Lăng Tiêu rất lạnh: “Tôi muốn nghe lời nói thật.”
“…”
Thịnh Hoàn Hoàn đã hứa Lăng Thiên Vũ là không nói cho Lăng Tiêu, cho nên lúc này cô không thể nói thật, nếu không cô sẽ mất đi lòng tin của cậu nhóc.
Cô cúi thấp đầu xuống: “Xin lỗi, tôi đã hứa với Thiên Vũ là không thể nói cho anh biết.”
Lăng Tiêu nheo mắt lại, nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén: “Thịnh Hoàn Hoàn, có phải cô đã quên mục đích tôi cưới cô về không?”
Đáy mắt Thịnh Hoàn Hoàn xẹt qua một tia ảm đạm, miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng: “Anh yên tâm, tôi sẽ kéo Thiên Vũ ra khỏi ám ảnh tâm lý.”
“Chỉ mong cô có bản lĩnh kia.” Lăng Tiêu không tiếp tục chấp nhất về bức họa kia, lại lạnh nhạt cảnh cáo Thịnh Hoàn Hoàn: “Làm tốt nghĩa vụ của cô đi, đừng đụng vào chuyện không nên thám thính, biết quá nhiều chẳng tốt gì cho cô cả.”
Hắn đang uy hiếp cô sao?
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông lạnh lẽo và xa cách trước mặt, cảm giác thực xa lạ, giống như cô chưa bao giờ thật sự quen biết hắn: “Xin lỗi, là tôi vượt qua.”
Lăng Tiêu có phải ba ruột của Lăng Thiên Vũ hay không chẳng liên quan gì đến cô, điều cô cần phải làm là chăm sóc tốt cho hắn, những điều khác không dính gì đến cô.
Thịnh Hoàn Hoàn trở về phòng, khát vọng muốn mạnh lên trong lòng lại tăng thêm vài phần, mà suy nghĩ muốn sống tốt với Lăng Tiêu lúc ban đầu đã phai nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.