Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 313:




Lăng Kha đáng thương nhìn Đường Nguyên Minh, ai ngờ anh lại nói: “Nơi này em nhỏ xinh nhất, không ai thích hợp xông pha lên trước hơn em.”
Lăng Kha thét chói tai: “Anh nói cái gì?”
Đường Nguyên Minh thản nhiên nói: “Cho dù nhìn thấy cũng bắn không trúng.”
Trên trán Lăng Kha lướt qua một hàng chữ cmn, hu hu… Không được sỉ nhục người ta như thế!
Thịnh Hoàn Hoàn cười suýt chảy nước mắt, Lăng Kha luôn thích làm nũng ra vẻ đáng yêu nhất, nhưng từ nhỏ cô đã không dùng chiêu này được với Đường Nguyên Minh, nhưng hình như cô đã quên mất, nếu không cũng sẽ không “Tự rước lấy nhục” như thế.
Lăng Kha giận dữ: “Thịnh, Hoàn, Hoàn.”
Thịnh Hoàn Hoàn ôm eo, sau một lúc lâu mới ngừng tiếng cười, đặt tay lên vai Lăng Kha, rất trọng nghĩa mà nói: “Không có gì, chị đây che chở cho cưng, chị đánh tiên phong thay cưng cho.”
Lăng Kha mừng rỡ: “Ối mẹ ơi, vẫn là người chị em này đáng tin.”
Lúc này Đường Nguyên Minh duỗi tay ra, xách Thịnh Hoàn Hoàn qua, giọng điệu mang theo ý ra lệnh: “Em bắn giỏi nên đi theo phía sau anh.”
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn người, mười năm trước Đường Nguyên Minh đã nhập ngũ, khi đó cô còn chưa đụng vào súng, sao anh biết cô bắn giỏi?
Lăng Kha bất mãn cả giận nói: “Làm gì vậy, vậy em thế nào?”
Đường Nguyên Minh lạnh nhạt liếc nhìn Lăng Kha một cái: “Em đánh tiên phong.”
Lăng Kha lập tức nghiến răng nghiến lợi: “Bắn giỏi đi phía sau anh, bắn kém anh bảo đi tiên phong?”
Đường Nguyên Minh biết nghe lời phải: “Bắn giỏi bảo vệ chủ lực đội ngũ, bắn kém phụ trách dẫn ra vị trí đối phương xạ kích, hy sinh cái tôi để giúp tập thể thành công, chết có ý nghĩa.”
Lăng Kha bị Đường Nguyên Minh làm tức đến mặt đỏ lên, thẹn quá thành giận kêu to: “Đường Nguyên Minh, anh đang lạm dụng quyền lực, từ nhỏ anh đã bất công, hiện tại lớn rồi vẫn không thay đổi chút nào.”
Thịnh Hoàn Hoàn và Lâm Mạt đứng một bên không kiềm được mà cười ha hả.
Đường Nguyên Minh nhìn gương mặt tươi cười trước mắt, có chút luyến tiếc dời mắt đi, bên tai truyền đến một tiếng động nhỏ, bản năng làm anh cảnh giác lên, nhưng anh lại chưa làm gì.
Lăng Kha hung hăng trừng Thịnh Hoàn Hoàn một cái, tiếp tục nã pháo về hướng Đường Nguyên Minh: “Hừ, em đã nhìn thấu anh, nếu anh kêu em đi tiên phong, em nhất định làm ngược lại, dù sao hai người cấu kết với nhau làm việc xấu không phải một ngày hai ngày, chị Nam Tầm nhất định sẽ thông cảm cho em, anh tiếp tục không đứng đắn đi!”
Vừa nói xong, chỉ nghe “Đùng đùng” hai tiếng.
Ngực Lăng Kha trúng đạn, cô ngơ ngác cúi đầu nhìn đạn màu xanh lục trước ngực một cái, hai mắt trợn lên ngã xuống đất không dậy nổi.
Thịnh Hoàn Hoàn sắp cười bò, ngã mông ngồi xuống mặt cỏ!
Từ từ, hình như phía sau lưng cô cũng trúng đạn, xỉu!
Lâm Mạt và Hàn Tín phản ứng lại, lập tức cất bước bỏ chạy.
Vì thế “Đùng đùng”, lại quyết định hai người!
Đường Nguyên Minh phải một mình đấu năm, địch trong tối ta ngoài sáng rất nhanh đã chết sạch. Cuộc thi đấu còn chưa bắt đầu thì đã tuyên bố kết thúc…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.